Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 234

Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:33:48
Lượt xem: 173

Cố Hựu Kỳ lắc đầu.

Căn cứ Phù Ương là một căn cứ nhỏ, không nằm trong kế hoạch của bọn họ.

"Vậy các anh định đi đâu?" Thạch Ngọc Cầm vừa dứt câu đã biết mình đã lỡ lời, trên mặt hiện lên một nét hối hận: “Thật xin lỗi, tôi nhiều chuyện quá.”

Cố Hựu Kỳ bất ngờ liếc mắt nhìn cô ta một cái, thấy cô ta thức thời như vậy nên cũng không tính toán nữa, lại thấy những thành viên còn lại trong đội ngũ phía sau Thạch Ngọc Cầm đều dính bụi khắp người bèn hiếm khi nảy sinh lòng tốt: “Lần này các cô đã phải chịu tổn thất nặng nề, vẫn nên nhanh chóng trở về căn cứ Phù Ương đi.”

Ban đầu bọn họ định sẽ rời đi vào buổi chiều nhưng bây giờ lại nhảy ra thêm một con mãng xà biến dị nên cũng không cần phải vội, ngày mai rồi đi cũng không sao.

Thạch Ngọc Cầm liên tục đồng ý nhưng rồi chợt nghĩ đến cái gì mà có chút khó xử: “Chúng tôi vừa mới thoát chết, dị năng vẫn chưa hồi phục lại được, các anh có thể cho chúng tôi nghỉ ngơi ở gần chỗ các anh một đêm được không?”

Cố Hựu Kỳ đồng ý, nhìn theo bóng lưng Thạch Ngọc Cầm rời đi sau đó ngoắc tay về phía Nhan Dục Chương đứng hóng hớt từ nãy giờ.

"Có chuyện gì vậy đại ca?"

"Bảo Ngô Côn để mắt tới bọn họ."

Anh ta hứa sẽ để cho bọn họ nghỉ ngơi ở gần đó nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ lơ là cảnh giác với bọn họ.

Nhan Dục Chương đương nhiên hiểu được đạo lý này bèn nhanh chóng tuân lệnh.

Trời đêm nay không sao không trăng, bầu trời sâu rộng đến mức trông cứ như bị b.ắ.n một lớp mực dày tung tóe khiến người ta cảm thấy chán nản vô cớ.

Kiều Nghệ lại chẳng có cảm xúc gì, lúc này cô đang nhìn chằm chằm vào nồi lẩu trên bếp, nồi nước sủi bọt sôi lên ùng ùng, một số cây nấm trắng bị đẩy lên trên mặt nước.

Nấm này được dùng làm gia vị nhúng lẩu, được bọn họ thu gom trong kho hàng của các sàn thương mại điện tử ở thành phố Hải Á trước đó.

"Thơm quá..."

Thẩm Chi Hủ nghe vậy, bàn tay đang cầm thịt bò sống chợt khựng lại đôi chút, buồn cười mà thả thịt bò sống vào trong nồi.

“Cho thêm nữa đi!" Kiều Nghệ không quên dặn dò anh.

Thẩm Chi Hủ “ừ” một tiếng, gần như đổ hết cả khay thịt bò sống vào nồi lẩu.

Kiều Nghệ thấy vậy thì thỏa mãn không thôi.

"Cũng may hôm nay Cố Hựu Kỳ không đến, toàn bộ chỗ này đều là của tôi!" Kiều Nghệ dứt lời đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm bèn mỉm cười nịnh nọt với người đang cười như không cười: "À không, là của tôi và Người đẹp ốm yếu mới phải!”

Bởi vì đám người kia có được con mãng xà biến dị từ chỗ Thẩm Chi Hủ nên hôm nay Cố Hựu Kỳ không đến ăn chực nữa mà theo sau đồng đội mình xử lý xác c.h.ế.t của con mãng xà biến dị, đồng thời cũng thưởng thức món canh rắn mà bọn họ thầm nghĩ bấy lâu.

"Nếu Ngao Ngao không thích vậy sau này không để Cố Hựu Kỳ đến đây nữa."

Bàn tay đang cầm đũa của Kiều Nghệ khựng lại: "Thật ra cũng không phải là không thích."

"Hửm?"

Kiều Nghệ thấy miếng thịt bò đã chín tới bèn cầm đũa lên gắp bỏ vào bát sứ: “Trông dáng vẻ mukbang của anh ta cũng thú vị lắm.”

Khóe miệng Thẩm Chi Hủ vốn hơi nhếch lên đột ngột hạ xuống, hiển nhiên là không vui.

Ánh mắt Kiều Nghệ nhìn chằm chằm vào nồi lẩu nấm, không để ý đến sử khác thường của Người đẹp ốm yếu, cô còn mỉm cười bổ sung: "Còn có tinh hạch để kiếm nữa, không phải chuyện tốt hay sao?”

Thẩm Chi Hủ không quan tâm đến chuyện này: “Chúng ta cũng đâu thiếu tinh hạch."

"Nhưng cũng không chê có nhiều tinh hạch đâu." Kiều Nghệ vẫn còn nhớ ban ngày Người đẹp ốm yếu nói bọn họ là đám quái thú chỉ thích nuốt tinh hạch, lại kỳ quái đ.â.m chọc: “Dù sao tôi, hổ mẹ và Tiểu Thụ Miêu đều là quái thú chỉ biết nuốt tinh hạch mà.”

Thẩm Chi Hủ thất bại trong gang tấc, anh không thèm để ý đến Cố Hựu Kỳ nữa mà nhẹ nhàng véo cái má đầy thịt của cô: “Em vẫn còn nhớ à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-234.html.]

"Đương nhiên rồi, lòng tôi còn nhỏ nhen hơn cả lỗ kim đó nhé!” Kiều Nghệ hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu tránh đi bàn tay to lớn của Người đẹp ốm yếu, thổi miếng thịt bò trong bát sau đó cho vào miệng ăn ngon lành,

Thẩm Chi Hủ xoa xoa ngón tay vừa chạm vào má của hổ trắng nhỏ, bất lực lắc đầu.

Hổ mẹ ở bên cạnh không khỏi ngẩng đầu lên khỏi bữa tối, tò mò nhìn nhóc con.

Kiều Nghệ nhìn thấy ánh mắt của hổ mẹ bèn vui vẻ đặt miếng thịt bò đã nấu chín lên người con bò biến dị: “Mẹ cũng nếm thử xem sao đi.”

Hổ mẹ lè lưỡi ra, cuốn miếng thịt bò nóng hổi vào trong miệng, nhai vài lần sau đó nuốt xuống bụng.

“Mẹ thấy có ngon không?”

Hổ mẹ không trả lời.

“Mẹ có muốn ăn nữa không?

Hổ mẹ lắc đầu.

Nó cảm thấy miếng mồi này quả thực quá mỏng manh, thậm chí còn không đủ để nhét kẽ răng, cũng chỉ có mình nhóc con mới thích được.

Hổ mẹ nghĩ vậy, lại tập trung ăn bữa tối thịt bò sống biến dị của mình.

Kiều Nghệ thấy thế cũng không đút cho hổ mẹ nữa, cô ăn đến mức cái miệng nhỏ đỏ bừng.

Thẩm Chi Hủ vừa thả thịt vào nồi lẩu vừa gắp thịt cho vào bát của chú hổ trắng nhỏ, ngoài ra còn có các loại thịt viên và khoai tây cắt lát.

Kiều Nghệ thoải mái thong dong nhận lấy, đợi đến khi ăn no thì cô mới có qua có lại, tiếp nhận công việc của Người đẹp ốm yếu đó là cho nguyên liệu còn lại vào nồi lẩu nấm.

"Tôi no rồi, Người đẹp ốm yếu cũng mau ăn đi."

Thẩm Chi Hủ hơi có chút lo sợ vì được yêu chiều mà nhíu mày, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, lại còn thấy cô học cách gắp thức ăn đã được nấu chín bỏ vào bát của mình rất ra dáng bèn thật sự không nhịn được mà bật cười.

"Ngao Ngao học tôi đó à?”

"Anh nói nhiều quá vậy, rốt cuộc có còn muốn ăn nữa không?" Kiều Nghệ trợn tròn mắt nhìn anh đầy xem thường.

"Ăn chứ." Thẩm Chi Hủ hiếm khi được chú hổ trắng nhỏ "phục vụ", làm sao có thể không ăn được đây?

Thẩm Chi Hủ ăn chậm nhưng vẫn rất tao nhã, Kiều Nghệ nhìn qua, đột nhiên cảm thấy mình có thể ăn thêm một chút nhưng khi nhìn xuống cái bụng nhỏ tròn trịa của mình, cô sờ sờ, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.

...

Hương thơm ở bên này theo cơn gió truyền đến một nơi nào đó, vài người bên cạnh Thạch Ngọc Cầm ra sức ngửi lấy ngửi để, bánh quy nén vốn dĩ rất ngon lại không còn thơm nữa.

"Thơm quá..."

"Tôi ngửi thấy mùi canh nấm."

“Bọn họ đang ăn lẩu à? Nguồn thức ăn của bọn họ dồi dào thật đấy?”

"Hình như không chỉ mỗi lẩu thì phải? Tôi còn ngửi thấy mùi thịt nướng nữa, là thịt trăn biến dị hôm nay đúng không?”

"Ais, đúng là thằng hai hộp sữa thằng không hộp nào."

Bọn họ ra sức hít ngửi, trong miệng nhai bánh quy nén cứ như đang nhai sáp.

Thạch Ngọc Cầm nghe bọn họ thảo luận cũng hít một hơi thật sâu.

Điền Nhân Thục không lên tiếng, chú ý tới động tác nhỏ của Thạch Ngọc Cầm, cô ả bèn thì thầm: "Đội trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Loading...