Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:33:32
Lượt xem: 197
Trái tim cô ta không hiểu sao lại giật thót, đôi mắt hốt hoảng vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhịp tim vẫn đang đập liên hồi và bất an sau cú chạm mắt chưa đến năm giây vừa rồi kia!
Nguy hiểm!
Rất nguy hiểm!
Trực giác của Thạch Ngọc Cầm nói cho cô ta biết người đàn ông vừa rồi là người nguy hiểm nhất trong đội ngũ này!
Nhưng càng như vậy thì m.á.u trong người cô ta càng sôi sục khiến Thạch Ngọc Cầm không khỏi l.i.ế.m đôi môi khô nứt của mình.
Cố Hựu Kỳ ở bên này bị hổ trắng lớn cho ăn nên chỉ có thể nhìn Thẩm Chi Hủ cầu cứu.
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ dời khỏi Thạch Ngọc Cầm, chuyển sang trên người Cố Hựu Kỳ: “Muốn tôi giúp anh sao?”
Cố Hựu Kỳ gật đầu.
"Được thôi." Trước khi Cố Hựu Kỳ kịp nói lời cảm ơn, anh đã kịp bổ sung: "Nhưng phải thêm tinh hạch.”
Cố Hựu Kỳ: "..."
E là trong đầu tên này chỉ biết có mỗi tinh hạch thôi đấy nhỉ? Sao anh ta cứ nghĩ về tinh hạch mãi thế? Trông anh ta đâu có giống một cao thủ thiếu tinh hạch đâu chứ!
Có lẽ là Thẩm Chi Hủ đã nhìn thấy sự nghi ngờ của Cố Hựu Kỳ nên đành bất lực nhún vai: "Cũng chịu thôi, trong nhà có ba cái miệng ăn, đều là mấy nhóc quái thú chỉ thích nuốt tinh hạch.”
Nhóc quái thú?
Ai là nhóc quái thú cơ? Nó là một con hổ chà bá đó!
Hai lỗ tai giấu trong mái tóc dài của Kiều Nghệ giật giật, cô bất mãn trừng mắt nhìn Người đẹp ốm yếu một cái.
Thẩm Chi Hủ chỉ coi như mình không nhìn thấy gì hết.
Cố Hựu Kỳ liếc nhìn Kiều Nghệ sau đó nhìn sang con hổ trắng lớn ở phía dưới cô rồi lại nhìn sang cây non mini đang không biết xảy ra chuyện gì mà chơi đùa với cành non trong chậu hoa, trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy có chút đồng cảm với Thẩm Chi Hủ.
Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi vì anh ta lại nghĩ tới bản thân mình, anh ta phải nuôi cả đội ngũ gần ba mươi người cũng rất tốn tinh hạch đó nhé!
Nếu so sánh thì anh ta đáng thương hơn nhiều!
Cho nên Cố Hựu Kỳ vẫn mặc cả với anh: "Rẻ hơn chút đi? Dù sao chúng ta cũng là người quen cũ mà.”
"Một viên tinh hạch cấp 4."
Cố Hựu Kỳ còn đang định chơi bài “tình bạn” nhưng chợt nghĩ đến vừa nãy anh ta mặc cả từ năm mươi viên tinh hạch cấp 4 lên thành một trăm viên lại lập tức im lặng.
"Được rồi, tinh hạch cấp 4 thì tinh hạch cấp 4."
Heo c.h.ế.t không sợ nước sôi, nợ thế chứ nợ nữa cũng méo sợ.
Cố Hựu Kỳ chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
"Anh định làm như thế nào?" Cố Hựu Kỳ điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhìn Thẩm Chi Hủ, sau đó lại liếc mắt nhìn con hổ trắng lớn vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng lẽ tên này có thể khuyên được hổ trắng lớn hay sao?
Thẩm Chi Hủ không trả lời lời của Cố Hựu Kỳ mà đi về phía con mãng xà biến dị, khi anh đến gần, đám dị năng giả đứng gần con mãng xà biến dị đều vô thức nhường đường cho anh.
Thạch Ngọc Cầm lặng lẽ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, trong lòng có cảm giác rất nực cười.
Tại sao cô ta lại thấy tên đàn ông này còn giống người đứng đầu nhóm người hơn cả người đàn ông có vết sẹo trên xương trán thế nhỉ?
Cố Hựu Kỳ cũng đi theo sát phía sau, tò mò nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-233.html.]
Chỉ thấy Thẩm Chi Hủ nhìn con mãng xà biến dị vài lần sau đó giơ chân lên đá vào thân con mãng xà biến dị khiến nó lật người lại lộ ra cái bụng sáng màu, sau đó anh giơ tay phải lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trượt trong không khí một cái, lớp vảy cứng hơn kim loại tự rách ra một khe hở thật dài, mùi m.á.u nồng nặc tràn ngập trong không khí.
(′⊙w⊙)
"Cái lùm má? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Sao lại cắt ra được rồi?”
"Anh Thẩm làm như thế nào thế? Tôi không thấy được gì cả!”
Cố Hựu Kỳ cũng sửng sốt không thôi, nhìn người đàn ông thản nhiên với vẻ mặt phức tạp.
"Được rồi, nhớ rõ anh nợ tôi 101 viên tinh hạch cấp 4 đấy nhé.”
Cố Hựu Kỳ: "..."
(Cố Hựu Kỳ: Gian thương! Đúng là gian thương!)
Trước khi Thẩm Chi Hủ rời đi, ánh mắt anh còn lơ đãng quét qua người phụ nữ tên Thạch Ngọc Cầm, thấy cô ta cũng bị sốc tận óc thì trong mắt dường như cười mà không cười.
Thạch Ngọc Cầm hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Thẩm Chi Hủ, vừa rồi khi anh ra tay, cô ta đã cảm nhận được một nguồn năng lượng quen thuộc, giống hệt với dị năng trong cơ thể cô ta!
Là dị năng không gian hay sao?
Nhưng không phải dị năng không gian chỉ có thể lưu trữ đồ vật thôi à? Sao nó có thể có lực sát thương lớn đến như vậy được?!
Nhịp tim của Thạch Ngọc Cầm vẫn đập thình thịch không kiểm soát được, mơ hồ có một loại cảm giác mình có thể thay da đổi thịt.
Dị năng không gian mạnh mẽ...
Ai lại không muốn?!
Thạch Ngọc Cầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thẩm Chi Hủ với ánh mắt mờ mịt nhưng cháy bỏng, biết người trước mắt mình đây chính là cơ hội để mình có thể thay da đổi thịt!
Mặc dù ánh nhìn chăm chú của cô ta có mờ nhạt đến đâu thì Thẩm Chi Hủ vẫn phát hiện ra, anh vuốt ve xương cổ tay, vẻ mặt khó lường.
Dị năng không gian cấp 5?
Chậc, hay rồi đây.
Mãng xà biến dị được Thẩm Chi Hủ m.ổ b.ụ.n.g ra, vài người không sợ mùi m.á.u tiến đến mở rộng khe hở ra thêm sau đó lôi ra vài t.h.i t.h.ể từ trong bụng con mãng xà ra.
Cố Hựu Kỳ biết những người này là đồng đội của Thạch Ngọc Cầm bèn trả t.h.i t.h.ể lại cho bọn họ.
Hai mắt của Thạch Ngọc Cầm ửng đỏ, cô ta nói lời cảm tạ sau đó bảo Trương Đức Trạch to con vạm vỡ kéo t.h.i t.h.ể đi, lại dặn dò một dị năng giả hệ hỏa châm lửa đốt thi thể.
"Than ôi, thật đáng thương." Một thành viên nữ ở trong đội của Cố Hựu Kỳ thở dài rồi nhìn sang anh bạn trai vẫn đang nhìn chằm chằm con mãng xà biến dị với hai con mắt sáng như đèn pha ô tô: “Nếu em chết, anh cũng phải hỏa táng em nhé.”
"Em nói vớ vẩn cái gì vậy? Anh sẽ không để em c.h.ế.t đâu!” Anh bạn trai tức giận trừng mắt nhìn cô ấy.
Cô ấy bỗng chợt hạnh phúc, thân thương ôm lấy bạn trai rồi dính chặt lấy nhau khiếm đám độc thân xung quanh im lặng bỏ đi, thầm gato phỉ nhổ mớ cơm chóa này.
Không bao lâu sau, Thạch Ngọc Cầm đã trở lại, trong tay cầm theo vài viên tinh hạch, đi tới trước mặt Cố Hựu Kỳ rồi đưa cho anh ta.
"Cô làm vậy là có ý gì?" Cố Hựu Kỳ cau mày, vẻ mặt khó hiểu.
"Những tinh hạch này đều là của những người đồng đội của tôi, các anh đã g.i.ế.c được con mãng xà biến dị thì tinh hạch theo lý cũng là của các anh.”
Cố Hựu Kỳ vô thức liếc Thẩm Chi Hủ, biết anh có nghe được lời nói của Thạch Ngọc Cầm nhưng lại nhìn dáng vẻ lạnh lùng và thờ ơ của anh, có vẻ là không quan tâm đến những tinh hạch này lắm vì vậy Cố Hựu Kỳ đã nói: "Nếu là của đồng đội cô thì cô cứ giữ lấy đi.”
Anh ta biết rằng dị năng giả cũng có tinh hạch nhưng chưa sử dụng tinh hạch của dị năng giả bao giờ, dù anh ta có chiếm đoạt cũng sẽ mang đi trao đổi với bên ngoài.
Thạch Ngọc Cầm nghe anh ta nói vậy chợt muốn nói thêm vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Cố Hựu Kỳ, cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lại: “Các anh định đến căn cứ Phù Ương sao?”