Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 228

Cập nhật lúc: 2024-08-13 11:32:12
Lượt xem: 236

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Nghệ im lặng khi Người ốm yếu khen, một lúc vẫn thấy hổ , khỏi lo lắng.

“Người ốm yếu, mama và vẫn còn ?” Kiều Nghệ yên, ngó xung quanh.

“Đại Bạch ngoài ít nhất một tiếng mới , bây giờ còn tới nửa tiếng, em đừng lo lắng.”

, tại cô quan tâm quá mức nên dễ rối loạn.

Kiều Nghệ nhẹ nhàng gãi gãi mặt, thấy Người ốm yếu lấy bản đổ xem, cô cũng thò đầu qua .

“Người ốm yếu, bây giờ chúng đang ở ?”

“Chúng đang ở đây.” Thẩm Chi Hủ chỉ một vị trí ở bản đồ.

“Thành phố Phù Ương.”

Lại là một thành phố xa lạ.

Kiều Nghệ chớp mắt mấy cái, mong đợi tiếp theo sẽ gặp loại nào và sự việc gì.

Hổ vốn chỉ định ngoài hít thở khí, ngờ mùi hôi thối kích thích, vô thức chạy thật xa. Nó đang chuẩn trở về thì khứu giác nhạy bén của nó ngửi thấy một mùi tanh khác với mùi hôi thối của zombie, trong đó còn kèm theo tiếng rít gào.

Là cái gì ?

Cái đuôi thật dài của hổ tò mò vẫy vẫy, tập trung sự chú ý đôi tai tròn dựng của . Không lâu nó loáng thoáng thấy tiếng kêu thảm thiết của thú hai chân và âm thanh vật nặng kéo lê mặt đất.

hứng thú với thú hai chân, nó cảm thấy hứng thú vì hình như nó phát hiện một cao thủ.

Rời khỏi căn cứ Hoài Long nửa tháng, Đại Bạch vẫn gặp đối thủ nào mạnh thất vọng. Bây giờ sự xuất hiện mắt hổ sáng ngời, nó đang định tiến lên xem xét cho nhẽ thì chợt cây non mini thở hổn hển cành cây mang tới.

Hóa là cây non.

Hổ l.i.ế.m ria mép, lườm nó một cái chuẩn tìm kẻ mạnh.

[Quay về .]

Trong thời gian , cây non mini chăm chỉ ngừng học tập thứ xung quanh, đương nhiên cũng theo hổ trắng lớn học nội dung máy giáo dục sớm. Hơn nữa thỉnh thoảng hổ trắng nhỏ dạy chúng nó nhận mặt chữ, nó tự xưng là thông minh học ít chữ Hán.

Lúc cây non đang sử dụng các chữ Hán học , dùng cành cây nhanh nhẹn nhiều tác dụng để khoe khoang với hổ trắng lớn.

Hổ hiểu , gầm nhẹ một tiếng.

[Không hiểu hở?]

Cây non mini đáp .

Hổ : "...”

Giao tiếp giữa các giống loài khác thật là khó.

Hổ hết cách, chỉ thể dùng đầu đuôi của mấy chữ xuống đất.

[Có mạnh.]

Mạnh?

Cái gì mạnh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-228.html.]

Bình thường cây non mini sợ nào đó hổ nào đó một chút, nhưng ở những khía cạnh khác, nó to gan tò mò. Vừa thấy mạnh là nó lập tức móc nối ‘mạnh’ và ‘tinh hạch’ với , nhánh cây linh hoạt chuyển thành các chữ Hán khác.

[Tinh hạch.]

Hổ yên lặng hai chữ , cảm thấy gì sai trái nên gật đầu.

[Vậy thì .]

Cây non mini phản bội trong nháy mắt.

bây giờ vẫn còn sớm, bọn họ lấy tinh hạch về cũng muộn.

Hơn nữa, hổ trắng lớn ở đây, nào đó sẽ phát cáu với bọn họ mà mích lòng hổ trắng nhỏ nhỉ?╭(╯3╰)╮

Cây non mini hiểu rõ ràng giữa bọn họ thì hổ trắng nhỏ ở đỉnh chuỗi thức ăn, cây là ở đáy xã hội. Bây giờ hổ trắng lớn cùng nên nó cóc sợ.

Hổ gật đầu, cây non mini gan to bằng trời vươn cành cây quấn lấy nó. Nó dùng đuôi đẩy cây non thương tiếc, đó nhanh chóng phóng về phía nơi phát âm thanh.

Cây non mini nhờ xe’ cũng nản lòng, cành cây linh hoạt quấn quanh cây cối bên cạnh. Nó dùng lực là cơ thể nhẹ bẫng, nhanh chóng kéo . Cứ lặp như vài , tốc độ của nó nhanh nhưng vẫn thể sánh với hổ trắng lớn, chỉ thể theo Đại Bạch từ tít .

"A a a! Cứu với! Cứu với!!!"

Người đàn ông thấp bé thiếu mất một cánh tay đang đau đớn kêu lên tiếng đầy thê thảm khi cái miệng to như chậu m.á.u nuốt bụng. Âm thanh nuốt chửng nặng nề kích thích mạnh mẽ những dị năng giả xung quanh điên cuồng chạy trối chết.

Bọn họ chỉ theo sự chỉ đạo thực hiện nhiệm vụ, nào ngờ ngọn núi một con mãng xà biến dị khổng lồ sinh sống. Nó hình dài gần hai mươi mét, đầu rắn to như đầu xe, những lớp vảy bao phủ bề mặt màu đen tuyền, hiện ánh sáng lạnh thấu xương ánh mặt trời.

“Xì xì…”

Con mãng xà mới ăn xong một thỏa mãn. Từ khi biến dị, nó ‘hốc’ hết động vật xung quanh ngủ một giấc. Nó lang thang khắp núi tìm kiếm đồ thể ăn để cho bụng.

mãng xà ăn sạch sẽ bộ sinh vật mà phát hiện vẫn đói, đói, ngay khi nó đang rối rắm nên rời khỏi nơi tìm môi trường sống mới thì bước .

Đó là một dị năng giả đầy năng lượng, nó ăn thịt uống m.á.u đó thể lấp đầy bao tử, tinh hạch cũng hấp thu ở trong bụng để nó trở nên mạnh mẽ. Mãng xà lập tức để mắt đến bọn họ, bắt đầu tự săn lùng.

"Chết tiệt!"

Nhìn từng cấp mãng xà khổng lồ ăn thịt, phụ nữ cầm đầu với khuôn mặt xinh lạnh lùng rút khẩu s.ú.n.g sát thương cực cao ở bên hông , nhắm b.ắ.n con mắt đỏ tươi của nó.

Mấy tiếng keng keng vang lên, những viên đạn chẳng những tổn thương mắt mãng xà mà còn nó trở nên điên cuồng hơn. Nó phát rồ vung cái đuôi rắn to lớn, hất văng những dị năng giả đang nhân cơ hội tấn công và đập nát cây cối xung quanh.

Người phụ nữ thấy chỉ thể hung dữ thu s.ú.n.g trong tay , hô tô với cấp rút lui công kích: “Mau chạy ! Chúng đối thủ của con súc sinh !”

Nói xong, cô dẫn đầu chạy xa, thấy con mãng xà vẫn luôn dùng cơ thể linh hoạt để tấn công bọn họ sử dụng dị năng.

Gai băng lạnh lẽo nổi lên xung quanh mãng xà, đó tấn công những dị năng giả đang chạy trốn một cách ý thức.

Người phụ nữ bỗng nhiên cảm nhận một cảm giác vô cùng nguy hiểm bèn mạnh mẽ lăn lộn mặt đất để tránh khỏi cơn tập kích. Trong lúc vô tình đầu , cô mới thấy vài của mãng xà g.i.ế.c chết.

Hỏng bét !

Con mãng xà khổng lồ mà còn thức tỉnh dị năng hệ băng!

Người phụ nữ tự khả năng đối kháng với nó, thấy mấy cấp vẫn đang chống cự, cô nghiến răng nghiến lợi, gì, lợi dụng sự chú ý của con mãng xà bọn họ thu hút dậy bỏ chạy. Tuy nhiên cô chạy xa, khóe mắt thoáng thấy một cái bóng màu trắng. Một con hổ trắng lớn hung dữ đang tấn công con mãng xà hình to hơn nó gấp mấy chục .

Cũng bởi vì hổ trắng lớn thu hút sự căm ghét của con mãng xà, phụ nữ và dị năng giả may mắn sống sót mới cơ hội thở dốc, tập hợp một chỗ.

Loading...