Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:31:57
Lượt xem: 185
Cố Hựu Kỳ đang chờ đợi những lời này.
“Vậy thì làm bữa tiệc thịt bò đi?”
“Hả?”
“Thịt bò viên, thịt bò nướng, thịt bò nấu canh…” Càng nghĩ anh ta càng cảm thấy nước miếng của mình chảy ra rất nhiều.
Vào lúc này Kiều Nghệ mà không biết suy nghĩ của Cố Hựu Kỳ thì đúng là kẻ ngốc.
Mặc dù có đôi lúc cô và Cố Hựu Kỳ rất hợp nhau trong khoản ăn uống, nhưng không có nghĩa là cô sẽ giúp anh ta thỏa mãn ham muốn ăn uống mà khiến Người đẹp ốm yếu mệt nhọc.
Lúc này cô lườm Cố Hựu Kỳ một cái: “Hựu Kỳ, anh đừng có mơ mộng nữa!”
“Tiểu Nghệ à, em thương anh đi, anh chắc chắn em chưa từng ăn bữa tiệc thịt bò đúng không? Ăn ngon lắm đó.”
“Tôi không nghe anh đâu, tối nay tôi muốn ăn lẩu!”
Đúng vậy, lẩu! Tiết kiệm thời gian! Người bệnh ốm yếu sẽ không cảm thấy mệt!
Gương mặt tuấn tú của Cố Hựu Kỳ sa sầm xuống, những người ở bên cạnh Thẩm Chi Hủ quả thật không dễ đối phó như vậy.
Được rồi được rồi, lẩu thì lẩu vậy…
Ừm, anh ta cũng rất thích ăn lẩu!
Trong khi hai người còn đang thì thầm, Thẩm Chi Hủ đã chuẩn bị bún ốc xong.
Bún ốc là bán thành phẩm, nên Thẩm Chi Hủ không cần làm gì nhiều, chỉ cần bỏ nước sôi vào trong bún ốc, thêm gia vị là được.
Kết quả là, mùi bún ốc tràn ngập bên trong không khí, ngay cả đám người Nhan Dục Chương ở cách Thẩm Chi Hủ rất xa cũng phải nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.
“Mùi gì vậy? Sao lại thúi như vậy?”
“Đồ đần! Đâu có thúi! Đây là mùi bún ốc!”
“Đúng đúng đúng, bún ốc đúng là mùi bún ốc!”
“Gì cơ? Bún ốc? Đó không phải là đồ ăn có mùi rất thúi hả?”
“Hây da hây da, đã rất lâu rồi tôi không ăn bún ốc, không biết ở bên phía anh Thẩm còn dư không? Tôi đồng ý dùng tinh hạch để đổi, bao nhiêu cũng đổi!”
Kiều Nghệ phớt lờ những lời bàn tán của đám người Nhan Dư Tịch Dục Chương, sau khi ngửi được mùi bún ốc cô lập tức bỏ mặc Cố Hựu Kỳ, nhanh chóng chạy tới.
Cô không ngờ khi mình vừa đi tới thì đã nhìn thấy hổ mẹ đang nhìn chằm chằm nồi bún ốc với vẻ mặt khiếp sợ, nó đang dùng móng hổ to dày bịt kín lỗ mũi của mình.
Phụt…
Kiều Nghệ bật cười, đầu tiên là đi tới bên cạnh người hổ mẹ, vuốt ve bộ lông đang dựng lên của nó.
“Mama, đây là bún ốc, mùi có hơi đặc biệt một chút, ăn rất ngon, mẹ đừng sợ! Đợi một lát nữa mẹ cũng có thể nếm thử, không chừng mẹ sẽ thích đó!”
Cái gì?
Nhóc con thích cái món ăn có mùi thúi này á?
Không chỉ bản thân muốn ăn mà còn muốn cho nó ăn?
Lần này, lông của hổ mẹ thật sự xù lên rồi, dáng vẻ đó trông thật buồn cười.
Không không không!
Nó không ăn thứ đồ này đâu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-227.html.]
Nói gì cũng không ăn!
Hổ mẹ cũng không quan tâm tới việc nhóc con đang nói lời an ủi, vội vàng tránh thoát khỏi n.g.ự.c nhóc con, liên tục lùi về phía sau, dáng vẻ phản kháng đó đã thể hiện rất rõ thái độ của mình.
Kiều Nghệ có hơi sửng sốt, sau khi tỉnh táo lại nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hổ mẹ thì cười vô cùng vui vẻ, cuối cùng cô nhận lấy bún ốc nóng hổi mà Người đẹp ốm yếu đưa tới, bàn tay nhỏ bé cầm chặt đôi đũa, gắp bún ốc ăn trước mặt hổ mẹ, khẽ thổi thổi, cảm thấy gần nguội rồi thì mới đưa vào trong miệng.
Cô ăn một miếng bún ốc nóng hổi, vị chua cay, mùi hương tuyệt vời tràn ngập trong miệng khiến cô run rẩy, trên gương mặt thanh tú của cô tràn đầy sự hạnh phúc.
“Ừm, ngon quá!”
Hổ mẹ: “…”
Xong rồi, nó không muốn đứa nhóc con này nữa.
Hổ mẹ nhìn nhóc con bằng ánh mắt ghét bỏ, cuối cùng quay đầu chạy ra ngoài mà không quay đầu lại.
Không được, nó phải đi ra ngoài hóng mát một chút, cái mùi hương này quả thật khiến nó không chịu nổi!
“Ơ? Sao lại chạy mất rồi?” Kiều Nghệ kinh ngạc, tủi thân nhíu mày.
“Khứu giác của Đại Bạch quá nhạy bén, nó không thích mùi hương của bún ốc, đợi một lát nữa nó sẽ quay lại thôi.” Dường như sợ hổ trắng nhỏ lo lắng, Thẩm Chi Hủ còn liếc mắt nhìn cây non mini, trong khoảng thời gian này nó được tinh hạch nuôi dưỡng rất tốt, nên cũng đã đột phá cấp 6 sau hổ trắng lớn, có nó đi cùng sẽ an toàn hơn.
Chỉ cần liếc mắt, cây con mini đã hiểu ý của người nào đó, thành thật cuốn chậu hoa chạy đi tìm hổ trắng lớn.
Ôi rõ ràng là hổ trắng lớn là thần c.h.ế.t thứ hai sau thần c.h.ế.t thứ nhất, ai mà có thể ức h.i.ế.p nó được chứ? Cũng chỉ có hổ trắng nhỏ lo lắng mà thôi.
Kiều Nghệ nghe thấy Người đẹp ốm yếu nói vậy thì lại húp một ngụm bún ốc: “Haizz, tiếc quá, Đại Bạch không ăn được bún ốc ngon như vậy.”
Cô nhìn người không mời mà tới ở phía đối diện, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã có một tô bún ốc, đang thở hổn hển thưởng thức bữa ăn của mình.
Nhìn xem, người này trước chưa từng ăn bún ốc, bây giờ không phải thấy nó rất thơm ngon à?
“Nếu em thấy ăn ngon thì ăn nhiều một chút, ở chỗ chúng ta còn nhiều lắm.”
Trước đây bọn họ đã vơ vét được rất nhiều vật tư bên trong trung tâm thương mại ở thành phố Hải Á, trong đó có một kho hàng chứa đầy bún ốc đủ để hổ trắng nhỏ ăn đến phát ngán thì thôi.
“Ừm ưm, Người đẹp ốm yếu, anh cũng ăn đi!”
Cố Hựu Kỳ ngồi ở phía bên kia đang chăm chú ăn bún ốc cũng nổi lên mấy phần tâm tư, anh ta nghe thấy người ở trong đội ngũ cũng thích bún ốc, bản thân là đội trưởng tốt thì phải nghĩ tới lợi ích của đội viên đúng không?
“Chi Hủ, chỗ anh còn bao nhiêu bún ốc?”
Đôi tai nhỏ của Kiều Nghệ lập tức vểnh lên, lén trợn mắt nhìn Cố Hựu Kỳ.
Người này! Người này định cướp đoạt đồ ăn với cô!
“Còn cả một kho hàng.”
Shh…
Kiều Nghệ và Cố Hựu Kỳ đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Trái lại là Kiều Nghệ cảm thấy yên tâm hơn, cả một kho bún ốc cô cũng không thể ăn hết được, cô không thèm so đo với tên xấu xa Cố Hựu Kỳ này.
Cô nghĩ như vậy, lại tiếp tục vui vẻ ăn bún ốc.
Cố Hựu Kỳ bị số lượng hàng tồn kho của Thẩm Chi Hủ làm cho sợ hãi, anh ta cũng mạnh dạn bày tỏ ý muốn của mình: “Anh có muốn trao đổi không? Một viên tinh hạch cấp 4 đổi một thùng bún ốc.”
Thẩm Chi Hủ không thích tinh hạch cấp 1, cấp 2, cấp 3, cho nên Cố Hựu Kỳ phải dùng tinh hạch cấp 4 thể thu hút anh.
Cũng may, Thẩm Chi Hủ cảm thấy không thể ăn hết một kho hàng bún ốc, nên tình nguyện trao đổi với Cố Hựu Kỳ.
Cứ như vậy, sau khi cảm thấy hài lòng với tỉ lệ trao đổi, Cố Hựu Kỳ và Thẩm Chi Hủ một tay giao tinh hạch, một tay giao hàng. Anh ta ôm một thùng bún ốc trở về đội ngũ, không lâu sau Kiều Nghệ nghe thấy tiếng mấy người Nhan Dục Chương đang khen ngợi Cố Hựu Kỳ, không khỏi tặc lưỡi mấy tiếng.
“Em cũng biết làm người tốt đó.” Thẩm Chi Hủ cong môi, giải quyết xong phần bún ốc còn lại, ngửi mùi bún ốc ở trên người mình anh khẽ cau mày, lấy bình xịt ở bên trong không gian ra phun lên người.