Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 224
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:31:02
Lượt xem: 171
Về phần bệnh viện tư nhân Tư Hoài…
Trước tận thế, anh ta cũng đã từng nghe nói về bệnh viện tư nhân Tư Hoài, biết rằng bệnh viện đầu tiên bọn họ thành lập ở trong nước là ở khu vực duyên hải phía Đông Nam, mà sau tận thế duyên hải Đông Nam có rất nhiều căn cứ lớn nhỏ, anh ta không có cách nào biết được căn cứ của bọn họ ở đâu cả, cho nên mới tới hỏi ý của Thẩm Chi Hủ.
Vậy mà thật sự có được tin tức có ích.
Thẩm Chi Hủ nghe Cố Hựu Kỳ nói xong thì cong cong khóe môi, quét qua một vòng tên của những căn cứ mà Cố Hựu Kỳ liệt kê ra, cuối cùng dùng ngón tay gõ nhẹ một cái tên ở trong đó.
Kiều Nghệ và Cố Hựu Kỳ thuận thế nhìn theo.
“Căn cứ Đông Nam?” Hai người đồng thanh nói.
“Ừm.” Đời trước sau khi rời khỏi căn cứ Hoài Long, anh đã bị chuyển tới căn cứ Đông Nam, nếu muốn tìm Hà Nguyệt Liên để trả thù… Tới căn cứ Đông Nam là quyết định sáng suốt nhất.
Cố Hựu Kỳ thì khẽ nhíu mày: “Nhưng căn cứ Đông Nam là một căn cứ lớn, bọn chúng thật sự sẽ lẩn trốn ở đó chứ?”
Kiều Nghệ không hiểu được sự băn khoăn của Cố Hựu Kỳ, xua tay nói: “Dù sao chúng ta cũng phải tới đó, không bằng bắt đầu tìm kiếm từ căn cứ lớn nhất đi.”
Cũng phải.
Kiều Nghệ nói như vậy Cố Hựu Kỳ cũng yên tâm hơn.
“Vậy lúc nào chúng ta lên đường?”
Căn cứ Hoài Long ở phía Tây nam, căn cứ Đông Nam ở duyên hải Đông Nam, nếu trước tận thế thì chỉ cần mấy giờ đi máy bay là tới. Nhưng bây giờ không có máy bay, chỉ có thể lái xe, còn không biết dọc đường sẽ gặp nguy hiểm gì, chuyến đi này ít nhất phải kéo dài ba tháng.
“Như thế nào cũng được, tùy các anh thôi.” Thẩm Chi Hủ nói.
Cố Hựu Kỳ nghe vậy, tính toán một chút, cuối cùng hẹn với Thẩm Chi Hủ ba ngày sau sẽ lên đường.
Sau khi anh ta rời đi, Kiều Nghệ nằm ở trên giường ôm gối lăn lộn vài vòng, nhìn thấy hổ mẹ tò mò liếc mắt nhìn mình thì toét miệng cười: “Mama, chúng ta sắp đi duyên hải Đông Nam, mẹ có mong chờ gì không?”
Nếu như không có Người đẹp ốm yếu thì có lẽ Kiều Nghệ sẽ có một cuộc sống yên ổn ở một góc nào đó với hổ mẹ, nhưng bây giờ phải đi chỗ khác, còn không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, cô không ghét, thậm chí còn có chút mong chờ.
Hổ mẹ cọ cọ vào cổ nhóc con, mắt hổ lấp lánh có thần, từ đó Kiều Nghệ có thể nhìn ra được nó nóng lòng muốn thử.
Cho nên, hổ mẹ cũng rất thích đúng không?
Kiều Nghệ càng vui vẻ hơn, ôm lấy hổ mẹ, áp cả người lên lưng của hổ mẹ, dán chặt vào người nó.
Hổ mẹ cũng mặc kệ nhóc con, để cô thoải mái đè lên người mình, biến mình thành một cái đệm hổ đúng tiêu chuẩn.
“Đúng rồi Người đẹp ốm yếu, lần này chúng ta đi tới duyên hải Đông Nam, Tạ Vân Nhã có đi cùng chúng ta không?”
Bọn họ đang đi tìm Hà Nguyệt Liên để báo thù, coi như là xông thẳng tới hang ổ của người ta để chiến đấu một trận, Tạ Vân Nhã sợ người của khu nghiên cứu như vậy, chắc hẳn sẽ không muốn đi cùng bọn họ.
“Tôi không biết.” Thẩm Chi Hủ sẽ không ép buộc bất cứ người nào phải đi cùng bọn họ, cho dù Tạ Vân Nhã đã từng nói muốn làm trâu làm ngựa cho mình, anh vẫn phải nói rõ tình hình cho cô ấy biết.
Kiều Nghệ hiểu, ừm một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục dán vào người hổ mẹ.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-224.html.]
Đêm hôm đó, Thẩm Chi Hủ mang theo đám người Kiều Nghệ đi tìm Tạ Vân Nhã.
Tạ Vân Nhã rất kinh ngạc khi thấy bọn họ đến, sau khi nghe được ý định của bọn họ thì sửng sốt, trong lúc nhất thời không thể đưa ra quyết định, nhắm mắt nói: “Có thể để tôi suy nghĩ một chút được không?”
Cô ấy nói xong bèn nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Chi Hủ, thấy anh vẫn bình thường thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được chứ.” Thẩm Chi Hủ cũng không làm khó Tạ Vân Nhã: “Đội ngũ đã quyết định ba ngày sau sẽ lên đường.”
Tạ Vân Nhã gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Ba ngày sau xuất phát, ý anh là cô ấy có hai ngày để cân nhắc.
Thẩm Chi Hủ không ở lại nhà của Tạ Vân Nhã nữa, sau khi nói rõ ý định của mình thì dẫn hổ trắng nhỏ rời đi.
Trước khi rời đi, Kiều Nghệ còn nhìn lén Tạ Vân Nhã.
Cô ấy ngơ ngẩn ngồi ở đó không biết đang nghĩ gì, tay phải vô thức vuốt ve đầu của con husky biến dị.
Tạ Vân Nhã có hai ngày để cân nhắc, nhưng sáng sớm ngày hôm sau cô ấy đã tới cửa tìm Thẩm Chi Hủ.
Cô ấy đã đưa ra quyết định của mình.
Lần hành động này cô ấy quyết định sẽ không đi theo Thẩm Chi Hủ, không phải vì cô ấy sợ người của khu nghiên cứu mà bởi vì cô ấy và Tiểu Hắc quá yếu. Hiện tại cô ấy chỉ là người có dị năng cấp 3, Tiểu Hắc cũng mới có cấp 4, năng lực của bọn họ như vậy không thể trợ giúp được Thẩm Chi Hủ, thậm chí còn liên lụy tới anh.
Thẩm Chi Hủ nghe Tạ Vân Nhã giải thích vẻ mặt của anh vẫn bình thường như trước, trái lại là Kiều Nghệ lại nhìn Tạ Vân Nhã và Tiểu Hắc nhiều hơn.
Tiểu Hắc cũng chú ý tới ánh mắt của Kiều Nghệ, cái đuôi lông xù vẫy vẫy, Kiều Nghệ cảm thấy ngứa ngáy muốn sờ vào nó, nhưng lại sợ hãi trước sự nhiệt tình của Tiểu Hắc. Cô suy nghĩ một lát, lén lút lấy ra một cây xúc xích đặt xuống dưới đất, đẩy nó về phía Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc nhìn thấy xúc xích thì cười toe toét đến tận mang tai, thừa dịp chủ nhân của nó không chú ý tới, xoay tròn vài cái đã cắn được vỏ xúc xích ra, thoải mái thưởng thức chiếc xúc xích kia.
Người bạn nhỏ này thật tốt.
Kiều Nghệ khẽ cười khi nhìn thấy cái đuôi của Tiểu Hắc quẫy mạnh hơn, cô lại len lén móc đồ ăn vặt mà Tiểu Hắc có thể ăn ra đút cho nó từng chút một.
Thẩm Chi Hủ vẫn đang chú ý tới hổ trắng nhỏ, cho nên không bỏ sót hành động nhỏ này của cô, anh cong môi nở một nụ cười trìu mến, không ngăn cản hổ trắng nhỏ.
“Mặc dù lần này tôi không cùng mọi người đi tới căn cứ Đông Nam, nhưng anh yên tâm, lần này tôi sẽ cố gắng nâng cao bản thân! Khi nào dị năng của tôi và Tiểu Hắc tăng lên, chúng tôi sẽ đi tới căn cứ Đông Nam tìm mọi người!” Tạ Vân Nhã không muốn là một người không tuân thủ hứa hẹn, cho nên cô nói suy nghĩ của mình cho Thẩm Chi Hủ biết.
“Không cần đâu.” Thẩm Chi Hủ từ chối.
Tạ Vân Nhã có hơi sửng sốt: “Tại sao vậy?”
“Chúng tôi sẽ không dừng lại ở căn cứ Đông Nam quá lâu đâu.”
Với lại dọc đường rất nguy hiểm, cho dù dị năng của Tạ Vân Nhã và Tiểu Hắc có tăng lên thì vẫn sẽ gặp phải nguy hiểm.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy hổ trắng nhỏ rất thích con Husky biến dị đó, cho nên anh không hy vọng bọn họ c.h.ế.t ở dọc đường.
Hai mắt Tạ Vân Nhã đột nhiên sáng lên: “Vậy có phải mọi người sẽ còn trở về căn cứ Hoài Long nữa đúng không?”
Nếu quả thật như vậy, thì cô ấy và Tiểu Hắc có thể ở căn cứ Hoài Long đợi bọn họ trở về!