Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 218

Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:07:04
Lượt xem: 186

“Rất bình thường.” Thẩm Chi Hủ đẩy viên kẹo trái cây sang một bên miệng, viên kẹo tròn trịa nho nhỏ nhô lên một cái bọc nhỏ ở gò má anh, anh như vậy càng có thêm mấy phần trẻ trung hơn.

“Rất bình thường á? Anh có ý gì?” Kiều Nghệ nghe không hiểu, lại thấy Người đẹp ốm yếu như thế rất thú vị, bèn giơ bàn tay nhỏ bé lên sờ sờ cái túi nhỏ trên gò má anh, còn dùng đầu ngón tay chọc chọc vào.

Thẩm Chi Hủ để mặc hành vi này của hổ trắng nhỏ, tay phải tùy ý nắm lấy trên không trung, lập tức lấy ra một cây kẹo mút vị sữa bò rồi mở giấy gói ra, đưa cho cô.

Kiều Nghệ thích nhất chính là sản phẩm từ sữa, cô cũng thích kẹo mút vị sữa bò, cho nên sau khi nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đưa tới, ngao ngao một tiếng ngậm ngay vào miệng.

“Ngon lắm!”

Thẩm Chi Hủ thấy thế, nụ cười nơi đáy mắt càng đậm hơn: “Dị năng giả cấp thấp thăng cấp lên cấp cao rất dễ dàng, nhưng khi đến cấp cao rồi thì nâng cao càng lúc càng khó khăn. Có thể nói cấp 5 là một ranh giới nhỏ, chỉ cần vượt qua cấp này, tăng lên đến cấp 7 cũng không thành vấn đề.”

“Ranh giới nhỏ ư?” Kiều Nghệ ngậm kẹo mút, giọng nói có chút mơ hồ: “Vậy chẳng phải là vẫn còn ranh giới lớn sao?”

“Ừ, cấp 7 là ranh giới lớn, cũng là ranh giới thật sự.”

Cấp cao mà bọn họ nói hiện tại cũng không phải là cấp cao thực sự, chỉ khi vượt qua cấp 7 thì đây mới thật sự là cấp cao.

Anh mỉm cười mỉa mai khi nghĩ đến cảnh tượng dị năng giả cấp 4 và cấp 5 nhiều như chó vào mấy tháng sau.

Kiều Nghệ không thích nhìn thấy nụ cười này trên mặt Người đẹp ốm yếu, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Vì vậy cô để tinh hạch vào trong túi, hai tay nâng gò má của anh lên, hơi dùng sức đè ép xuống.

“Hả?” Thẩm Chi Hủ khó hiểu.

“Người đẹp ốm yếu đừng có cười như vậy.”

Trái tim của anh khẽ nhúc nhích: “Tại sao?”

“Cái này làm tôi cảm thấy không thoải mái, có cảm giác như thể Người đẹp ốm yếu cách tôi rất rất xa.”

Thẩm Chi Hủ sững sờ, nhìn chằm chằm vào bé gái môi đỏ răng trắng trước mặt mình. Cô đang chân thành nhìn anh, đôi mắt màu xanh nhạt trong suốt kia phản chiếu hình bóng nho nhỏ của bản thân.

Một lúc lâu sau, anh lấy lại tinh thần, kéo hai tay hổ trắng nhỏ ra: “Được, tôi hứa với Ngao Ngao, sau này sẽ không cười thế này nữa.”

“Người đẹp ốm yếu thật tốt.” Kiều Nghệ hài lòng, nở nụ cười ngọt ngào.

Lúc này, một giọng nói vang lên không đúng lúc.

“Chúng tôi quyết định nghỉ ngơi ở lân cận một lát.”

Kiều Nghệ rụt tay về, quay đầu lại nhìn, hiện giờ Cố Hựu Kỳ đang nhìn bọn họ ở cách đó không xa.

Hôm nay Kiều Nghệ không đội mũ bucket, mái tóc dài màu tuyết trắng kia buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao, trên trán còn có vài sợi tóc lưa thưa rủ xuống hai bên. Đôi mắt màu xanh nhạt khác hẳn với con ngươi màu đậm của người châu Á xinh đẹp như ngọc lưu ly, giờ phút này đang tò mò liếc nhìn về phía Cố Hựu Kỳ.

Anh ta mơ hồ đánh giá dáng vóc của bé gái, cho dù biết rõ đây là hổ trắng nhỏ, anh ta vẫn bị vẻ xinh xắn dễ thương của bé gái làm cho ngạc nhiên.

Quá, quá đáng yêu rồi thì phải?(✧◡✧)

Dù rằng ánh mắt của anh ta có không rõ ràng đến mấy, Thẩm Chi Hủ vẫn phát hiện ra, lập tức tỉnh bơ ôm hổ trắng nhỏ vào lòng.

“Ngao?” Kiều Nghệ vô thức phát ra tiếng kêu như khi còn là hổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-218.html.]

Thẩm Chi Hủ nghe thấy thế, bèn vỗ vỗ sau lưng cô an ủi, bày tỏ không sao. Sau đó anh mới trả lời Cố Hựu Kỳ: “Tôi biết rồi.”

Dứt lời, anh đợi anh ta rời đi.

Cố Hựu Kỳ hoàn hồn lại, nghẹn họng cạn lời khi nhìn dáng vẻ ‘bao che con cái’ kia của Thẩm Chi Hủ. Anh ta chỉ nhìn thêm mấy lần thôi, cái này cũng không được à? Hẹp hòi quá đi mất!

Anh ta vừa lặng lẽ oán thầm, vừa nói rõ mục đích thật sự của mình: “Viên tinh hạch hệ hỏa cấp 6 kia có còn đó không?”

Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng.

Kiều Nghệ vùi mình trong lòng Người đẹp ốm yếu theo bản năng che cái túi lại.

“Tôi muốn trao đổi với anh.”

Trong đội ngũ của anh ta có một dị năng giả hệ hỏa, hai hôm nay mới thăng cấp lên cấp 5, rất khao khát viên tinh hạch hệ hỏa cấp 6 mà Thẩm Chi Hủ lấy được.

“Trao đổi? Dùng cái gì?”

Cố Hựu Kỳ thoáng cái đã rơi vào thế khó, anh ta biết quy tắc giao dịch của Thẩm Chi Hủ trong căn cứ Hoài Long lúc trước, nhưng trong tay bọn họ không có tinh hạch cấp 6, tinh hạch cấp 5 cũng rất ít, sợ rằng anh sẽ chướng mắt.

“Anh muốn cái gì?” Anh ta chỉ có thể nói như vậy.

“Sáu viên tinh hạch không thuộc tính cấp 5, hoặc là ba viên tinh hạch không thuộc tính cấp 6.”

Lời nói này của Thẩm Chi Hủ khiến Cố Hựu Kỳ hít ngược một ngụm khí lạnh, anh ta rất muốn nói “Tại sao anh không đi cướp đi cho nhanh”? Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt yên lặng như giếng cổ không gợn sóng của đối phương, anh ta lập tức tỉnh táo lại: “Có phải hơi nhiều rồi không?”

“Nhiều à?” Thẩm Chi Hủ mỉm cười giễu cợt: “Tinh hạch có thuộc tính cấp cao lại rất khó gặp được, cho dù có gặp cũng chưa chắc có năng lực giải quyết. Hơn nữa, anh hẳn cũng biết khi đạt đến cấp cao thì hấp thụ tinh hạch tương ứng với thuộc tính có hiệu quả hơn tinh hạch không có thuộc tính, không phải sao?”

Đây mới chỉ là quy tắc trao đổi đối với tinh hạch thường gặp, nếu là tinh hạch hiếm có, vậy anh sẽ còn tăng gấp bội.

Thẩm Chi Hủ cười mà như không cười đùa nghịch tóc đuôi ngựa cao của hổ trắng nhỏ trong vòng tay, cảm thấy nực cười trước lời của Cố Hựu Kỳ.

Anh cũng không phải thánh nhân, trong nhà có nhiều “miệng ăn phải nuôi” như vậy, sao lại làm từ thiện với những người không liên quan cơ chứ?

Cố Hựu Kỳ hiểu ý của Thẩm Chi Hủ, vẻ mặt nhất thời không nén giận được. Mấy giây sau, anh ta mới bình tĩnh lại: “Được, trong tay tôi không có nhiều tinh hạch như thế, có thể giữ lại trước cho tôi không? Đợi tôi gom góp đủ rồi sẽ đến giao dịch với anh.”

Trừ anh ta ra, hiện tại vẫn chưa có người nào ngấp nghé tinh hạch trong tay mình, cho nên Thẩm Chi Hủ thoải mái đồng ý.

Đợi sau khi Cố Hựu Kỳ rời đi rồi, Kiều Nghệ mới chui ra khỏi vòng tay của Người đẹp ốm yếu, cô ngậm kẹo mút, mồm miệng không rõ nói: “Anh ta có thể gom đủ tinh hạch không?”

“Có thể.”

Kiều Nghệ ồ một tiếng, khóe mắt liếc thấy hổ mẹ hình như chộn rộn trước núi rừng lân cận, bèn mở miệng: “Nếu chúng ta đã nghỉ ngơi ở nơi này, vậy tôi và mama lên núi dạo một vòng được không?”

Giọng điệu mềm mại của cô thật sự vô cùng đáng yêu, Thẩm Chi Hủ không chút nghĩ ngợi lập tức chấp nhận, cuối cùng còn căn dặn: “Muộn nhất đừng quá một giờ mới quay về, biết chưa?”

Anh còn phải chuẩn bị bữa ăn, chuyến này không đi theo hai mẹ con được.

Dù sao cũng có Đại Bạch và cây non mini ở đây, cộng thêm dị năng có khả năng phòng ngự max cấp của hổ trắng nhỏ, tóm lại bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm.

“Biết rồi biết rồi.”

Loading...