Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:03:58
Lượt xem: 213
Thôi xong, sao cô lại gọi ra miệng cái tên đó đó chứ!
Đối diện với vẻ mặt cười như không cười của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ lúng túng rụt rè bỏ tay xuống, dáng vẻ như thể “tôi không biết anh đang nói cái gì”.
“Chuyện gì vậy? Tôi không biết anh đang nói gì cả?”
Không biết?
Cô nhóc này lại bắt đầu giả ngu à?
Được.
Thẩm Chi Hủ khẽ mỉm cười: “Vậy Ngao Ngao gọi tôi một tiếng anh trai thử đi.”
“Không nhé.”
“Em không muốn uống nước mật ong hửm?” Thẩm Chi Hủ uy hiếp.
Kiều Nghệ lập tức trợn to hai mắt, không ngờ rằng Người đẹp ốm yếu lại nói ra lời này.
“Gọi anh trai đi.”
Kiều Nghệ: “…”
Cô mới không gọi đâu.
Thẩm Chi Hủ cũng không sốt ruột bắt ép, anh đưa nước mật ong cho hổ trắng lớn uống, còn dư lại một ly thì tự mình thong thả mà uống, cuối cùng dùng khóe mắt liếc nhìn biểu cảm trên mặt của hổ trắng nhỏ
Kiều Nghệ bối rối cắn cắn môi dưới.
Hổ mẹ ngẩng đầu nhìn nhóc con, rồi lại nhìn thú hai chân trước mắt, cuối cùng dùng móng vuốt cẩn thận đẩy nước mật ong đến bên người nhóc con nhà mình.
Thẩm Chi Hủ ngẩn ra rồi mỉm cười, anh quên mất ở đây còn có một ‘bà mẹ hiền’ rất yêu thương con mình.
Kiều Nghệ thấy vậy thì đắc ý liếc nhìn Người đẹp ốm yếu rồi “hừ” một tiếng, cô cầm lấy nước mật ong lên rồi uống một ngụm, sau đó đặt lại trước mặt hổ mẹ.
“Người đẹp ốm yếu thật xấu xa!”
Lại gọi “ Người đẹp ốm yếu”.
Thẩm Chi Hủ nhất thời không nói nên lời.
“Ai dạy em gọi tôi như vậy?”
“Do chính tôi tự nghĩ!” Lúc này Kiều Nghệ cũng không sợ Người đẹp ốm yếu biết nữa, cô giải thích cặn kẽ nguồn gốc của cái tên này: “Lúc khi tôi nhặt anh về, anh bị bệnh nên tôi đã phải hao phí rất nhiều sức lực chăm anh, huống hồ anh ốm yếu bệnh tật ngủ một giấc là ngủ tận mấy ngày không dậy nổi, không phải Người đẹp ốm yếu thì là cái gì?”
Lời nói này khiến Thẩm Chi Hủ ngẩn ra không nói được gì, một lúc lâu anh mới tìm được lý do để phản bác: “Người đẹp là chỉ phụ nữ, còn tôi là đàn ông.”
Hứ, lại muốn lừa gạt hổ nữa, nhưng tôi không phải là một con hổ thất học không biết gì đâu nhá.
Kiều Nghệ lập tức tặng cho Người đẹp ốm yếu một ánh mắt khinh thường.
Thẩm Chi Hủ nhận ra từ sau khi hổ trắng nhỏ biến thành người thì ngày càng nghịch ngợm hơn, chẳng lẽ những tiếng kêu “ngao ngao” thường ngày của cô đều có ý nghĩa như vậy sao?
“Ngao Ngao ngoan, đổi xưng hô đi, gọi tôi là anh trai.”
“Người đẹp ốm yếu.”
“Anh trai.”
“…”
Trận chiến này kết thúc với sự thất bại thuộc về Thẩm Chi Hủ, được rồi, Người đẹp ốm yếu cũng được chỉ cần ẻm vui là được.
Kiều Nghệ cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Thẩm Chi Hủ, đuôi lông mày và khóe mắt cô đều hiện lên vẻ đắc ý kiêu ngạo.
“Đúng rồi, Người đẹp ốm yếu mau đưa cho tôi cái gương đi.”
Thẩm Chi Hủ không quen được cái tên “Người đẹp ốm yếu” này nhưng vẫn yên lặng lấy ra cái gương từ trong không gian ra rồi chiếu về phía hổ mẹ, khiến cho nó nhìn thấy những b.í.m tóc nhỏ trên người.
“Mama mau xem đi, có phải đáng yêu lắm không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-208.html.]
Hổ mẹ chăm chú nhìn hình ảnh bản thân trong gương một lúc lâu, cuối cùng liếc mắt nhìn hổ con với sự bất đắc dĩ.
Đây là b.í.m tóc nhỏ ư…?”
Thật sự làm mất đi sự uy nghiêm của hổ mà!
Nhưng nhìn thấy nhóc con vui vẻ như vậy, hổ mẹ chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Lúc này, cây non mini ngụy trang thành cây bình thường cũng lộc cộc chạy tới, nó giống như đang nghiên cứu mấy cái b.í.m tóc nhỏ trên đầu hổ mẹ, muốn chạm vào thử nhưng không dám chạm.
Kiều Nghệ bỗng có hứng thú khi nhìn thấy cảnh này, cái tay nhỏ đầy thịt bắt lấy cơ thể của cây non mini, đôi mắt cô lập lòe ánh sáng phấn khích.
“Cây non, mày cũng muốn thắt b.í.m tóc nhỏ à?”
Cứ tưởng cây non mini sẽ giãy giụa từ chối, nhưng nó cái gì cũng tò mò, hổ trắng nhỏ vừa hỏi, lá cây trên người nó lập tức rung lên, coi như đồng ý.
Kiều Nghệ thấy thế thì không để ý Người đẹp ốm yếu bên cạnh nữa, cô cẩn thận cầm dây thun lên thắt b.í.m tóc nhỏ bằng lá cây trên người cây non.
Toàn bộ quá trình Kiều Nghệ đều tập trung đến mức nín thở, cô sợ sẽ khiến cây non mini bị đau nhưng nó không có một tí cảm giác gì cả, sau khi thắt xong b.í.m tóc, cả người cây non đều thay đổi. Thân cây vẫn bình thường, nhưng nhìn lên trên thì cành lá của nó được chia làm hai, bên trái một bím, bên phải một bím, rất giống hai cái đuôi ngựa.
“Nhìn rất đẹp!” Kiều Nghệ vui vẻ khen ngợi.
Cây non mini cũng rất hưng phấn, nó xoay tròn một vòng ngay tại chỗ, lá cây trên người run rẩy phát ra âm thanh “xào xạc”.
Tâm trạng của Thẩm Chi Hủ khá phức tạp khi quan sát toàn bộ quá trình, trong lúc nhất thời anh không biết nên nói thẩm mỹ của hổ trắng nhỏ có vấn đề hay cây non mini quá ngốc nữa.
Thẩm Chi Hủ xoa xoa lông mày, khóe mắt bỗng nhìn thấy sự chú ý của hổ trắng nhỏ chuyển từ cây non mini sang đỉnh đầu mình, đột nhiên không hiểu sao sau gáy anh hơi lạnh, trong lòng xuất hiện dự cảm không tốt, vội vàng nói: “Tôi đi chuẩn bị cơm trưa.”
Kiều Nghệ nhìn thấy Người đẹp ốm yếu nhanh chân bỏ đi, cô chống cằm tiếc nuối mà thở dài.
Người đẹp ốm yếu chạy trốn nhanh quá, cô còn muốn thắt mấy b.í.m tóc cho anh nữa đấy.
(Thẩm Chi Hủ: Gu thẩm mỹ của vợ… Haizzz.)
……
Khi ăn cơm trưa, Thẩm Chi Hủ và hổ trắng nhỏ trao đổi với nhau về chuyện ngày mai đi thành phố Quang Minh một chuyến.
Trong không gian của Thẩm Chi Hủ chứa quá ít đồ dành cho trẻ em, huống hồ anh không biết động vật biến dị phát triển có khác con người hay không, cho nên anh định chuẩn bị kỹ lưỡng trước để đến lúc đó tay chân không luống cuống không biết phải làm gì, chuyện như vậy anh không thích chút nào.
Kiều Nghệ cảm thấy băn khoăn của Người đẹp ốm yếu rất đúng, cô không cần suy xét thêm mà đồng ý ngay lập tức.
Chẳng qua…
“Lúc đó tôi có thể dùng hình thái con người đi ra ngoài không?” Kiều Nghệ mong chờ nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
“Đương nhiên là được.”
“Ngao, tuyệt vời!”
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy dáng vẻ vui sướng hớn hở của hổ trắng nhỏ, thì biết rằng cô rất thích dáng vẻ con người, nếu như vậy thì anh sẽ không cấm cản cô làm gì.
“Nhưng nếu bị người khác phát hiện thì làm sao?” Vẻ hưng phấn vui vẻ trên mặt Kiều Nghệ bỗng biến mất, trên gương mặt cô xuất hiện vẻ lo lắng băn khoăn không phù hợp với lứa tuổi.
Thẩm Chi Hủ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi hổ trắng nhỏ.
“Không sao đâu, tôi sẽ bảo vệ em.”
Đời trước ngay cả thế giới này anh còn hủy diệt được, không lẽ đời này lại không thể bảo vệ một bé hổ trắng hay sao?
Đôi mắt Thẩm Chi Hủ cụp xuống, che giấu tia lệ khí dưới đáy mắt.
Kiều Nghệ nghe anh nói vậy thì trong lòng cảm động không thôi, vì vậy mà đôi mắt mèo màu xanh nhạt xinh đẹp ngập nước.
“Người đẹp ốm yếu à, anh tốt quá trời.”
Khóe miệng của Thẩm Chi Hủ hơi run rẩy, nếu hổ trắng nhỏ sửa xưng hô “ Người đẹp ốm yếu” này thì càng tốt hơn đấy.
Nhưng nghĩ đến phần cố chấp khó hiểu của hổ trắng nhỏ đối với cái tên này, trong lòng Thẩm Chi Hủ chỉ có thể thở dài bất lực.
(Kiều Nghệ: Chồng ơi!
Thẩm Chi Hủ: Đúng đúng đúng!)