Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 203

Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:02:36
Lượt xem: 201

Đương nhiên, suy cho cùng vẫn phụ thuộc vào khuôn mặt!

Kiều Nghệ rất đắc chí lấy gương soi mình một hồi lâu, hổ mẹ cũng nổi lên sự tò mò mà lại gần, cái đầu to thò qua cái cổ nhỏ của nhóc con và cùng soi gương với cô.

Kết quả là trong gương lập tức xuất hiện một khuôn mặt nhỏ trắng nõn và một mặt hổ lông lá.

Trong lòng Thẩm Chi Hủ khẽ động, anh lại dùng polaroid chụp lại cảnh tượng này.

"Ngao Ngao học được tự luyến ở đâu vậy?" Thẩm Chi Hủ vừa hỏi vừa nhớ lại xem mình có từng tự luyến như thế trước mặt hổ trắng nhỏ hay chưa, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, vậy cô học được từ đâu nhỉ?

Ai cần anh lo hả?

Kiều Nghệ tức giận trừng mắt liếc anh một cái.

"Đúng rồi Ngao Ngao, bây giờ em biến thành người rồi, có phải nên bố trí giáo dục sớm không?"

Kiều Nghệ cực kỳ hoảng hốt.

Chết rồi, sao Người đẹp ốm yếu vẫn nhớ đến việc này?

Người đẹp ốm yếu này quả thực rất xấu xa, muốn hại hổ mà!

"Không! Học!"Kiều Nghệ bật ra từng chữ một.

Ôi chao!

Hổ trắng nhỏ đúng là biết nói chuyện rồi.

Thẩm Chi Hủ hào hứng.

"Tại sao lại không học? Em xem Đại Bạch cũng đã học được nhiều như vậy, tương lai em muốn làm một con hổ không có văn hóa sao?"

Kiều Nghệ không khỏi trừng mắt với anh.

Ai không có văn hóa? Người đẹp ốm yếu mới không có văn hóa đó! Tốt xấu gì thì kiếp trước cô cũng là sinh viên! Nếu như không phải bất ngờ xuyên vào sách thì chắc chắn cô có thể lấy được bằng tốt nghiệp!

Nghĩ như vậy, Kiều Nghệ bịt kín lỗ tai, dáng vẻ "không nghe không nghe, con rùa tụng kinh".

*Không nghe không nghe, rùa tụng kinh: thuật ngữ lưu hành trên internet, ý chỉ từ chối nghe quan điểm của người khác, tỏ vẻ không muốn nghe người khác nói chuyện, cũng có thể hiểu là bảo người khác Im đi, đừng nói nữa.

Điều này làm Thẩm Chi Hủ buồn cười, nhưng cũng biết hổ trắng nhỏ không thích học nên anh cũng không ép buộc, chuyện này chỉ có thể tiến hành từng bước một.

Hôm nay thời tiết rất tốt, vạn dặm không mây, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng. Một con hổ trắng lớn lười biếng nằm trên đệm phơi nắng, ngồi bên cạnh còn một em bé mặc quần áo màu trắng, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đang chải chuốt bộ lông óng ả của hổ trắng lớn.

Bởi vì dễ chịu nên sâu trong cổ họng hổ trắng lớn phát ra tiếng ùng ục ùng ục. Trong phòng bếp còn truyền đến âm thanh rất nhỏ, là người đàn ông đẹp trai đang đang bận rộn trong bếp, ngày tháng bình yên.

Không lâu sau, Kiều Nghệ chải lông cho hổ mẹ xong thì để ý thấy đôi trai tròn nhỏ của hổ mẹ thỉnh thoảng run lên, trong lòng khẽ động, hai bàn tay nhỏ nhắn đồng thời bóp bóp, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hổ mẹ đang nhắm mắt nghỉ ngơi mở hai mắt ra, con ngươi màu lam nhạt rất giống bé con nhìn cô.

Kiều Nghệ đối mặt với hổ mẹ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ma…”

Hổ mẹ sững sờ, mắt hổ hiện lên sự hoang mang.

Kiều Nghệ thấy thế thì chớp chớp đôi mắt màu lam nhạt, nói rõ cho hổ mẹ: "Mẹ, mama."

Theo tiếng bập bẹ của Kiều Nghệ, tai nhỏ của hổ mẹ trong lòng bàn tay Kiều Nghệ khẽ run lên, khiến nó cảm thấy ngứa ngáy.

"Mẹ đây, con yêu!"

Mama.

Con yêu.

Hổ mẹ suy tư, nhẹ nhàng rống lên một tiếng đáp lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-203.html.]

Kiều Nghệ càng vui hơn, lặp lại hai chữ "mama" bên tai hổ mẹ hết lần này đến lần khác, trong âm sắc mềm mại là sự vui sướng rõ ràng.

Tâm trạng của hổ mẹ cũng bị nhóc con lây nhiễm, vui vẻ đến nỗi cái đuôi nhẹ nhàng vung vẩy trên sàn nhà.

Kiều Nghệ đang vui vẻ nên không nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ sau lưng, thế là Thẩm Chi Hủ đi đến sau lưng các cô thì nghe được hổ trắng nhỏ đang gọi hổ trắng lớn là mama, đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc.

Ai dạy hổ trắng nhỏ chữ "mama" này?

Sự nghi ngờ này chợt lóe lên ở trong lòng, sau đó anh bị sự chú ý mới thu hút. Nếu hổ trắng nhỏ có thể gọi hổ trắng lớn là mama, vậy chẳng phải cũng có thể gọi mình là anh trai sao?

Nghĩ đến hổ trắng nhỏ nhẹ nhàng gọi mình là anh trai, tim Thẩm Chi Hủ như bị phỏng, anh ngồi xổm xuống rồi nói khẽ: "Ngao Ngao."

Kiều Nghệ đang vùi trong bộ lông đột nhiên nghe thấy tiếng của Người đẹp ốm yếu, sợ đến mức cơ thể nhỏ bé của cô chấn động, mắt mèo trong trẻo hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.

Thẩm Chi Hủ: "..."

Sao cảm giác sau khi biến thành người, hổ trắng nhỏ lại càng hắt hủi mình thế nhỉ?

Anh không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa, còn tức giận nói: "Ngao Ngao biến thành người, tính cảnh giác cũng kém đi rồi hả?"

Không hề!

Kiều Nghệ vô thức phản bác ở trong lòng, cô chỉ đang đắm chìm trong niềm vui của mama nên không phát hiện ra Người đẹp ốm yếu mà thôi!

Cô nhếch miệng, không định đáp lại Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ lại không cho cô cơ hội phớt lờ mình, bàn tay xoa xoa đỉnh đầu của cô: "Ngao Ngao, em biết cách gọi Đại Bạch, vậy biết cách gọi tôi như thế nào không?"

Kiều Nghệ sững sờ, có hơi mờ mịt nhìn lại Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ vừa nhìn là biết hổ trắng nhỏ không hiểu, thế là kiên nhẫn hướng dẫn: "Nào Ngao Ngao, gọi tôi là anh trai đi."

Anh trai?

Khá lắm, thì ra Người đẹp ốm yếu có chủ ý này!

Cô còn nhớ cuộc trò chuyện trước đó của Đường Vũ và Cao Hoằng Khải, hiện tại Người đẹp ốm yếu vẫn chưa đầy hai mươi mốt tuổi đâu! Trước khi cô xuyên không cũng đã hai mươi tuổi rồi, lại thêm khoảng thời gian làm hổ này, dù thế nào thì cũng chênh lệch không nhiều với Người đẹp ốm yếu đúng không? Tại sao lại gọi anh là anh trai?

Cô không thèm!

Kiều Nghệ hừ nhẹ một tiếng, quay lưng với Người đẹp ốm yếu.

Đứa nhỏ này...

Nếu như trước đây thì Thẩm Chi Hủ còn có thể xoa đầu hổ của cô, nhưng bây giờ biến thành bé con mềm mại rồi, anh đâu thể xuống tay được.

"Nào Ngao Ngao, gọi tôi một tiếng anh trai đi." Thẩm Chi Hủ dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc tay trắng nõn của hổ trắng nhỏ, giọng nói dịu dàng không tưởng nổi.

Kiều Nghệ: "..."

Cứu mạng, cô cảm thấy lỗ tai của mình muốn mang thai rồi, sao Người đẹp ốm yếu lại có thể sử dụng giọng nói để tấn công cô chứ!

"Nào, gọi anh trai đi." Lúc này Thẩm Chi Hủ như là lão sói xám đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, giọng nói mang theo sự dụ dỗ: "Gọi tôi thì tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho em.”

Đồ ăn ngon?

Lòng Kiều Nghệ có hơi d.a.o động khi nghe thấy thế, nhưng nghĩ tới cho dù mình không gọi thì Người đẹp ốm yếu cũng sẽ không hà khắc với mình, vì vậy cô yên tâm bịt kín lỗ tai lại, khóe môi còn vui vẻ nhếch lên một đường cong.

Thật là khó trị.

Anh vừa bất lực vừa buồn cười, nhẹ nhàng nhéo gương mặt non nớt như sắp chảy ra nước của cô một cái.

"Ngao Ngao, đồ xấu xa này."

Hừ, anh nói gì thì nói, tôi tức giận coi như tôi thua.

Không còn cách nào khác, Thẩm Chi Hủ chỉ có thể gác lại chuyện xưng hô này, đứng lên nói: "Cơm trưa làm xong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Loading...