Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-08-12 18:59:18
Lượt xem: 189
Thẩm Chi Hủ nhắm mắt, khi mở mắt ra màu đỏ trong mắt đã rút đi: “Mọi người hãy mặc những áo blouse trắng này vào, cầm lấy thẻ công tác của bọn họ để ngụy trang thành người của nơi này.”
Thẩm Chi Hủ nói xong thì dẫn đầu đi về phía Lương Tuấn Vĩ đang trong trạng thái nửa hôn mê.
Kiều Nghệ lạch bạch chạy theo sau, khi cô còn chưa tới gần đã thấy Người đẹp ốm yếu tàn nhẫn dẫm lên vết thương vừa mới bị quái vật tấn công của Lương Tuấn Vĩ, cơn đau dữ dội khiến anh ta thoát khỏi trạng thái nửa hôn mê, mở to đôi mắt đầy kinh ngạc, cho đến khi anh ta nhìn thấy rõ người đang dẫm lên mình là một người xa lạ thì trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Anh, anh là ai? Anh vào đây bằng cách nào?”
Thẩm Chi Hủ không trả lời câu hỏi của Lương Tuấn Vĩ, cúi người lấy thẻ công tác từ trên cổ của anh ta xuống.
“Anh làm gì vậy? Trả lại cho tôi!”
Thẩm Chi Hủ đáp lại anh ta bằng việc tăng lực đạo ở dưới chân.
“Aaaa...”
Tiếng kêu thảm thiết của Lương Tuấn Vĩ khiến Kiều Nghệ cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô cẩn thận nhìn sườn mặt lạnh lùng của Người đẹp ốm yếu.
“Chúng tôi xong rồi, người này nên xử lý như thế nào?” Bốn người Cố Hựu Kỳ mặc áo blouse trắng dính vết m.á.u lên người, lúc này chạy tới nhìn thấy Thẩm Chi Hủ đối xử tàn nhẫn đối xử với nhân viên viện nghiên cứu yếu ớt này như vậy không những không đồng tình mà còn muốn xử lý anh ta ngay.
“Lương Tuấn Vĩ, nhân viên nòng cốt của khu nghiên cứu, mọi người mang anh ta đi cùng để anh ta đưa mọi người đi tìm Nhan Dục Chương.” Thẩm Chi Hủ quơ quơ tấm thẻ công tác có tên “Lương Tuấn Vĩ” nói: “Đúng rồi, mọi người biết con husky đột biến mà Tạ Vân Nhã nuôi chứ, nhớ cứu cả nó ra.”
Cố Hựu Kỳ cảm thấy những lời mà Thẩm Chi Hủ nói có gì đó không đúng lắm: “Còn anh? Anh đi đâu?”
Thẩm Chi Hủ nhìn về phía hai mẹ con hổ trắng nhỏ đang ở cách đó không xa: “Tôi còn có chuyện khác cần làm.”
“Cái gì?”
Thẩm Chi Hủ mỉm cười, nụ cười này khiến cơ bắp của Cố Hựu Kỳ đột nhiên trở nên căng thẳng, vào giờ phút này anh ta chỉ cảm thấy nụ cười của Thẩm Chi Hủ hết sức nguy hiểm.
“Nếu khu nghiên cứu đã loạn như vậy, thì hãy để cho vũng nước đục này loạn hơn nữa đi.”
Thẩm Chi Hủ nói xong, không quan tâm Cố Hựu Kỳ có phản ứng như thế nào, vẫy vẫy tay với hổ trắng nhỏ.
“Ngao ngao, chúng ta đi thôi.”
Kiều Nghệ và hổ mẹ nhìn nhau, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía cổ áo Lương Tuấn Vĩ đang sống dở c.h.ế.t dở, sau đó lạch bạch chạy theo Người đẹp ốm yếu.
“Đại ca, chúng ta làm gì bây giờ?” Ngũ Côn thấp giọng hỏi.
“Chúng ta cứ nghe theo Thẩm Chi Hủ đi.” Cố Hựu Kỳ nói xong nhìn về phía Lương Tuấn Vĩ, nở một nụ cười khát máu.
Lương Tuấn Vĩ thấy vậy, anh ta ước gì vừa nãy mình bị vật thí nghiệm kia đánh chết!
Anh ta rơi vào trong tay những người này, chỉ sợ sống không bằng chết!
. . .
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, chúng ta đi đâu vậy?
Dưới dự dặn dò của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ lại phóng thích ra dị năng bao bọc toàn bộ bọn họ. Trên đường đi cô đã nhìn thấy rất nhiều giống loài dị dạng, có đầu mèo thân người, đầu người thân côn trùng,… Bọn họ chắc chắn đã phá tan những gông cùm xiềng xích giam giữ mình, không ngừng trút bỏ sự tức giận lên đám người mặc áo blouse trắng ở phía đối diện.
Tất cả những thứ này đã phá vỡ hết thế giới quan của Kiều Nghệ, khiến nàng càng thêm căm ghét những người ở khu nghiên cứu này hơn.
Bọn họ lại thực sự tiến hành thí nghiệm ở trên cơ thể con người, ghép cơ thể người và động vật biến dị vào với nhau!
Đúng là không có nhân tính, thật ghê tởm!
“Chúng ta tới rồi.”
Thẩm Chi Hủ dừng lại ở trước một cánh cửa màu trắng, anh lợi dụng thẻ công tác của Lương Tuấn Vĩ, thuận lợi mở được cửa ra.
Phía trong cánh cửa là một phòng thí nghiệm rộng lớn có đặt mấy chục khay nuôi cấy lớn, trong đó chứa đầy chất lỏng màu lam nhạt, ngâm đủ loại vật thí nghiệm khác nhau.
Trời ạ. . .
Người của khu nghiên cứu thật sự rất độc ác!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-192.html.]
Rốt cuộc bọn họ đã làm hại bao nhiêu người sống sót chứ!
Kiều Nghệ nhìn những khay nuôi cấy này với ánh mắt không thể tin được.
Dường như bọn họ đang ngủ say ở trong khay nuôi cấy, nhưng ngay khi Thẩm Chi Hủ mở cánh cửa kia ra, ‘bọn họ’ hình như nghe được âm thanh kêu gọi nào đó, khuôn mặt đang bình tĩnh đột nhiên trở nên vặn vẹo, mở ra đôi mắt đỏ như máu, bắt đầu đập mạnh vào khay nuôi cấy.
“Rống.”
Có vẻ như hổ mẹ cảm nhận được sự đe dọa nên khẽ gầm một tiếng.
“Đại Bạch đừng sợ, Ngao Ngao sẽ dùng dị năng để bao bọc mi lại.”
“Grừ grừ” Người bệnh ốm yếu, anh đi đâu?
Thẩm Chi Hủ không trả lời hổ trắng nhỏ mà nhìn cô bằng ánh mắt trấn an, sau đó anh vung tay lên, lưỡi d.a.o không gian lập tức đánh vỡ mấy chục khay nuôi cấy. Vật thí nghiệm được tự do, liên tục gào rống rồi từng người từng người chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.
Trong suốt toàn bộ quá trình, bọn họ giống như không nhìn thấy Thẩm Chi Hủ vậy.
Không lâu sau phòng thí nghiệm đã trống rỗng, chỉ còn lại chất lỏng màu làm nhạt và xác c.h.ế.t đầy dưới đất.
“Grừ grừ” Người đẹp, Người đẹp ốm yếu, anh sao rồi?
Kiều nghệ nhận thấy cảm xúc của Người đẹp ốm yếu có gì đó không đúng lắm, cô thu hồi dị năng, cẩn thận đi tới, nghiêng đầu cọ vào bắp chân Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ tỉnh táo lại, mím môi khẽ mỉm cười.
“Ngao ngao đừng lo lắng, tôi không sao đâu.”
Anh nói thật chứ?
Nhưng mà tôi không tin đâu.
Kiều Nghệ nhìn anh, trong ánh mắt sáng ngời lộ ra ý tứ rất rõ ràng.
Thẩm Chi Hủ không thể làm gì khác hơn là nói lảng sang chuyện khác: “Ngao Ngao còn nghe được âm thanh gì nữa không?”
Có!
Kiều Nghệ gật đầu.
“Âm thanh đó ở đâu? Chúng ta qua đó nhìn xem.”
Vốn tưởng rằng âm thanh thu hút đám hổ trắng nhỏ là âm mưu của viện nghiên cứu, nhưng bây giờ xem ra không phải là như vậy. Chính âm thanh này đã hấp dẫn những con diều hâu biến dị, còn mê hoặc những vật thí nghiệm này khiến chúng trở nên điên cuồng, sau đó tấn công người của viện nghiên cứu.
Đây là sự trả thù của chủ nhân âm thanh này.
Thẩm Chi Hủ nghĩ thông suốt điều này, đột nhiên cảm thấy rất tò mò về chủ nhân của âm thanh này.
Anh thật sự rất muốn gặp người có thể khiến người của viện nghiên cứu đau khổ.
Kiều Nghệ cẩn thận lắng nghe, phát hiện tiếng hát này không phải truyền ra ở tầng này, mà ở tầng bên dưới nữa.
“Grừ grừ” Tầng bốn!
“Grừ grừ” Tiếng hát chắc chắn truyền ra ở tầng bốn!
Kiều Nghệ chỉ chỉ dưới đất.
Thẩm Chi Hủ biết: “Được rồi, chúng ta đi xuống đó xem!”
Ừa ừa!
Kiều Nghệ vội vàng gật đầu không ngừng, sau đó đuổi theo Người đẹp ốm yếu với hổ mẹ.
Sau khi Thẩm Chi Hủ thả những vật thí nghiệm ở trong khay nuôi cấy ra, tầng ba ở dưới đất càng trở nên loạn hơn, ở đó không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, ngay cả vách tường trắng tinh cũng bị dính màu máu.
Kiều Nghệ không muốn gây thêm rắc rối, cho nên suốt đường đi cô đều mở lồng bảo vệ để che chắn cho bản thân, cho nên không có người nào phát hiện ra bọn họ.