Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-08-12 18:59:01
Lượt xem: 182
“Đợi một chút, chúng ta cứ nghênh ngang đi vào như vậy à?” Ngũ Côn bày ra vẻ mặt không thể tin được, cậu ta cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn.
Vẫn là Cố Hựu Kỳ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ nên nhìn ngó xung quanh, trong nháy mắt hắn dường như cảm nhận được điều gì đó.
“Ừm, mọi người nhớ đừng nói chuyện quá lớn, tất nhiên nếu có thể im lặng thì tốt nhất.”
Lời nói của Thẩm Chi Hủ khiến Ngũ Côn cau mày, cậu ta đang định nói điều gì đó nhưng lại bị cố Hựu Kỳ ngăn lại.
“Côn Tử, chúng ta nghe anh ta đi.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Thẩm Chi Hủ nói xong thì bước về phía khu nghiên cứu, Kiều Nghệ và hổ mẹ theo sát phía sau.
Cố Hựu Kỳ nhìn thấy, nhớ tới những gì mà Thẩm Chi Hủ vừa nói, nhỏ giọng căn dặn ba người khác theo sát phía sau hổ trắng nhỏ.
Cứ như vậy, nhóm bọn họ gồm năm người và hai hổ nghênh ngang đi vào khu nghiên cứu, lính gác cửa nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhưng giống như không nhìn thấy bọn họ.
Cố Hựu Kỳ nín thở, anh ta chưa từng gặp phải tình huống như thế này, bốn người trố mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.
“Đại ca?” Ngũ Côn im lặng phun ra hai chữ này.
Cố Hựu Kỳ lắc đầu, tỏ ý bây giờ không phải là lúc để nói chuyện, nhưng ánh mắt không kìm chế được mà nhìn hổ trắng nhỏ nhiều hơn.
Hóa ra…
Thẩm Chi Hủ dựa vào dị năng của hổ trắng nhỏ mới có thể ngang nhiên đi vào khu nghiên cứu mà không gặp phải trở ngại gì.
Hổ trắng nhỏ thức tỉnh dị năng gì vậy? Dị năng ẩn thân sao?
Cố Hựu Kỳ biết Thẩm Chi Hủ sẽ không tiết lộ dị năng của hổ trắng nhỏ cho nên chỉ có thể âm thầm suy đoán.
Không lâu sau bọn họ đã tiếng vào tầng một của khu nghiên cứu, dưới sự hướng dẫn của Thẩm Chi Hủ bọn họ đi tới cửa thang máy.
Ngay khi Cố Hựu Kỳ đang muốn hỏi bọn họ xem nên đi xuống như thế nào, thì bọn họ lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã, mấy người nhìn về phía tiếng động phát ra thì nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đeo mắt kính gọng vàng, vẻ mặt lo lắng đang đi về phía thang máy.
Đám người Cố Hựu Kỳ chưa từng nhìn thấy người đàn ông cao gầy này, nhưng Thẩm Chi Hủ có vẻ lại không xa lạ gì với người đàn ông cao gầy này.
Lương Tuấn Vĩ, là người lúc trước đưa anh trở về viện nghiên cứu với Hà Nguyệt Liên, từ đầu đến cuối đều là bại tướng dưới tay Hà Nguyệt Liên.
Thẩm Chi Hủ cười lạnh, xem ra hôm nay đúng là cơ hội tốt để xuống tầng ba.
Khi Kiều Nghệ nhìn thấy người đàn ông cao gầy này thì cũng hơi sửng sốt, mơ hồ cảm thấy người đàn ông này khá quen mắt, suy nghĩ cẩn thận thì đột nhiên nhớ ra trước đây bọn họ đã từng gặp anh ta!
Là khi ở thành phố Lang!
Khi đó người đàn ông này đang đi bắt zombie tốc độ cấp bố cùng với một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, anh ta cũng là người của khu nghiên cứu?
Kiều Nghệ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lương Tuấn Vĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-191.html.]
Lương Tuấn Vĩ đang vội vàng chạy tới phòng thí nghiệm nên không chú ý tới mấy cặp mắt đang công khai nhìn mình, anh ta cầm lấy thẻ nhân viên của mình, sau khi quẹt thẻ thành công mở cửa thang máy rồi nhanh chóng bước vào.
Mấy người Thẩm Chi Hủ thấy vậy cũng đi theo Lương Tuấn Vĩ vào thang máy.
Đáy lòng Kiều Nghệ kêu lên một tiếng khi nhìn thấy Lương Tuấn Vĩ nhấn nút tầng hầm số ba.
Người đàn ông này lại là nhân viên nòng cốt của khu nghiên cứu!
Vậy người phụ nữ đi cùng với anh ta là ai? Có phải là người của khu nghiên cứu không?
“Ting”
Chưa đầy một phút, thang máy đã tới tầng hầm thứ ba.
Thang máy vừa mở ra, tiếng còi báo động chói tại cùng với tiếng gầm rú của dã thú thay phiên nhau vang lên, Kiều Nghệ sợ hãi tiến sát lại gần hổ mẹ, bốn người Cố Hựu Kỳ cũng rất căng thẳng, lòng bàn tay đều đang được bao bọc bởi những dị năng khác nhau.
“Chết tiệt! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lương Tuấn Vĩ khẽ chửi thầm, vội vàng chạy ra khỏi thang máy, một giây tiếp theo, một t.h.i t.h.ể m.á.u tươi đầm đìa rơi xuống bên cạnh chân anh ta. Sắc mặt anh ta đột nhiên tái nhợt, nhìn sang bên cạnh thì thấy một người xấu xí dáng vẻ vặn vẹo đang đứng ở cách anh ta không xa, hai mắt đỏ như m.á.u lồi ra ngoài đang nhìn chằm chằm anh ta.
“Làm sao? Làm sao mà những vật thí nghiệm này có thể chạy ra ngoài được?” Lương Tuấn Vĩ mở to hai mắt, vừa dùng dị năng hệ phong tấn công thứ được gọi là vật thí nghiệm ở trong miệng anh ta.
Lúc này, đám người Thẩm Chi Hủ cũng đi ra khỏi thang máy, đúng lúc nghe thấy Lương Tuấn Vĩ nói về những vật thí nghiệm.
Đó là một người, ồ không, đã không thể gọi là con người nữa, nửa người trên của nó vẫn còn duy trì hình dáng loài người, nhưng từ phần eo trở xuống đã không còn hai chân nữa, thay vào đó là tám xúc tua thô to và dính.
“Trời ạ, đây rốt cuộc là thứ gì vậy?” Ngũ Côn còn chưa từng nhìn thấy một giống loài dị dạng như vậy, đôi tay khẽ run rẩy.
Những người khác cũng có ý nghĩ giống như Ngũ Côn, trái lại là Thẩm Chi Hủ nhìn thấy sinh vật này thì dường như nhớ ra cái gì đó, trong mắt xẹt qua một tia màu đỏ tươi.
Lương Tuấn Vĩ còn đang bận rộn ở bên trong nên không nghe thấy giọng nói của Ngũ Côn, anh ta thường xuyên ở bên trong phòng thí nghiệm, mặc dù đã thức tỉnh dị năng hệ phong, dựa vào tinh hạch để thăng cấp lên cấp bốn, nhưng sức chiến đấu của anh ta lại không thể địch lại vật thí nghiệm có lòng căm thù sâu đậm ở trước mặt.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy xúc tua của vật thí nghiệm đập vào người Lương Tuấn Vĩ, đánh hắn bay ra ngoài đụng vào vách tường, sau khi anh ta ngã xuống khạc ra một búng m.á.u tươi thì mới nói:
“Ngao Ngao, em thu hồi dị năng đi.”
Kiều Nghệ không hiểu tại sao người bệnh ốm yêu lại nói như vậy, nhưng vẫn nghe lời anh thu hồi dị năng.
Chưa đầy một giây, đám người Thẩm Chi Hủ đã bại lộ ở trước mặt con quái vật nửa người nửa bạch tuộc, toàn bộ sự căm thù của nó với Lương Tuấn Vĩ đều được chuyển dịch hết lên mấy người bọn họ.
Dưới cái nhìn của nó, một cảm giác nguy hiểm chưa từng có hiện lên trong lòng bốn người Cố Hựu Kỳ, ngay cả hổ mẹ cũng đứng thẳng lưng, chuẩn bị giải phóng ra dị năng hệ băng.
Ngay khi bọn họ muốn khai chiến thì Thẩm Chi Hủ cầm đầu đã ngăn bọn họ lại.
“Thẩm Chi Hủ, anh làm cái gì vậy?” Ngũ Côn bất mãn nói.
Thẩm Chi Hủ không trả lời Ngũ Côn, đôi mắt hơi đỏ tươi đối diện với đôi mắt đỏ như m.á.u của quái vật.
Mặc dù nó đã không còn lý trí của con người, nhưng bản năng vẫn còn đó, dường như nó biết người này không dễ chọc, cho nên từ tư thu lại những xúc tua của mình, cuối cùng di chuyển những xúc tua rời đi dưới ánh mắt cảnh giác của mọi người.
“Đây… Đây là tình huống gì vậy?”
Kiều Nghệ cũng nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.