Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 187
Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:01:27
Lượt xem: 176
Rạng sáng ngày hôm sau, Thẩm Chi Hủ giữ đúng lời hứa dẫn đám hổ trắng nhỏ đi khu nghiên cứu.
Dọc trên đường đi, bọn họ né tránh tiểu đội dị năng tuần tra, camera giám sát cũng bị anh dùng lực không gian che giấu hành tung của bọn họ. Nửa tiếng sau, bọn họ đã đến vị trí đã dừng lại ngày hôm qua.
“Ngao Ngao, tối nay em còn nghe thấy âm thanh không?”
Trước khi tiến vào, Thẩm Chi Hủ đã hỏi cô như vậy.
Kiều Nghệ vểnh đôi tai tròn nhỏ lên nghiêm túc lắng nghe một hồi, tối nay cô không hề nghe thấy tiếng hát. Cô cũng không trả lời Người đẹp ốm yếu, mà là nhìn về phía hổ mẹ.
Hổ mẹ lắc lắc đầu, bày tỏ mình cũng không nghe thấy giọng hát kia.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, hôm nay tôi và mẹ đều không nghe thấy tiếng hát.
“Grừ grừ...” Có phải người ca hát đó biết chúng ta đã phát hiện ra cô ấy, cho nên không hát nữa chăng?
“Ngao Ngao còn muốn vào khu nghiên cứu không nào?”
Cho dù lúc này đây bọn họ đang ông nói gà bà nói vịt, Kiều Nghệ vẫn nhanh chóng phản ứng, nghiêm nghị gật đầu.
“Grừ grừ...” Đương nhiên rồi!
“Vậy bây giờ chúng ta vào trong thôi!”
Ừm ừm!
Kiều Nghệ nín thở tập trung, thả tấm chắn của mình ra. Tối hôm qua nó đã được sửa đổi, cho nên hiện tại tấm chắn hình bán nguyệt của cô là hình bán bầu dục, có thể hoàn toàn chứa được Người đẹp ốm yếu ở bên trong.
Lực không gian của Thẩm Chi Hủ cẩn thận chạm vào tấm chắn của hổ trắng nhỏ, cô như cảm nhận được mà nhìn anh với vẻ mê man, giống như muốn hỏi anh đang làm gì.
“Không có gì, chúng ta đi vào nào!”
Được rồi.
Kiều Nghệ gật đầu, ngay khi tấm chắn của cô hạ xuống, một người một cái cây và hai con hổ nghênh ngang bước vào khu nghiên cứu.
Ánh đèn bên trong khu vực nghiên cứu sáng choang, ở tầng một còn có thể thấy mấy nhân viên nghiên cứu mặc áo khoác blouse trắng đang bận bịu với công việc trên tay.
Kiều Nghệ thấy cảnh này thì không khỏi nảy sinh lòng cảm khái, cũng đã rạng sáng rồi vẫn đang làm việc, những nhân viên nghiên cứu này đều bận bịu như vậy sao?
Thẩm Chi Hủ không để ý đến những người này, trong đầu anh lướt qua tấm bản đồ đã xem trước đó rồi dẫn đám hổ trắng nhỏ nhanh chóng đi đến thang máy thông xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
Nhưng thang máy cũng không phải ai cũng có thể mở ra, cần phải quẹt thẻ mới làm được.
Cô cảm thấy người của khu nghiên cứu thật sự rất cảnh giác, chỉ dựa vào một việc quẹt thẻ đã ngăn chặn được đường đi của bọn họ.
Người đẹp ốm yếu à, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Kiều Nghệ dùng ánh mắt biểu đạt ý của mình.
Thẩm Chi Hủ ngược lại không vội, nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
“Chờ.”
Chờ ư? Vậy phải chờ tới khi nào chứ?
Cô thầm oán, nhưng lại không phản bác Người đẹp ốm yếu được, suy cho cùng hiện giờ bọn họ chỉ có cách chờ đợi.
Quá trình chờ đợi rất nhàm chán, Kiều Nghệ không nhịn được dùng móng vuốt chọc chọc vào mấy cá lá của cây non mini đang ngụy trang thành cây con bình thường.
Lá cây của nó thật là xinh đẹp, nếu như không phải cô biết đây là thực vật biến dị, cô sẽ thực sự cho rằng lá cây của cây non mini được điêu khắc bằng ngọc thạch mà thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-187.html.]
Cây non mini không thích có người đụng chạm vào lá cây của mình, lúc móng vuốt của hổ trắng nhỏ vươn tới, nó muốn tránh ra. Thế nhưng ở dưới mí mắt của người nào đó, nó lại miễn cưỡng dừng lại, để mặc cho Kiều Nghệ chơi đùa với lá cây của nó.
Thẩm Chi Hủ nhìn một con hổ và một cái cây chơi đùa với nhau, khóe môi khẽ nhếch lên.
Năm phút trôi qua, cô cũng mất đi hứng thú với lá của cây non mini, đang chuẩn bị chạy đến cọ cọ vào hổ mẹ đang nằm lim dim dưới đất, đôi tai tròn nhỏ của bọn họ đồng loạt run lên.
Tiếng hát quen thuộc kia lại vang lên lần nữa rồi!
Hổ mẹ đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt hổ điềm tĩnh không hề buồn ngủ chút nào, đối diện với ánh mắt của nhóc con.
Mẹ ơi, chúng ta lại nghe thấy rồi!
Thẩm Chi Hủ vẫn luôn nhìn chằm chằm hổ trắng nhỏ, biết được hai mẹ con bọn họ đột nhiên quả quyết như vậy là đã nghe được cái gọi là âm thanh kia.
Đến cùng là cái gì chứ?
Anh tập trung lắng nghe, nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng không nghe thấy tiếng động nào.
Là âm thanh chỉ có động vật biến dị mới có thể nghe thấy ư?
Khu nghiên cứu vừa tìm được dị năng giả có khả năng đặc biệt chăng?
Đôi mắt của anh híp lại, chỗ sâu trong đáy mắt thoáng lóe lên một tia tàn độc.
Kiều Nghệ nghiêm túc dừng một lúc, ánh mắt nhìn chòng chọc vào cửa thang máy.
Cô dám khẳng định, tiếng hát kia chắc chắn là truyền ra từ dưới lòng đất!
Tuy nhiên... Bọn họ phải làm thế nào mới có thể đi xuống dưới đó đây?
Kiều Nghệ khổ não dùng móng vuốt gạt gạt mấy sợi râu của mình.
Đúng lúc này, tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp truyền từ xa đến gần.
Lòng dạ cô phát rét, căng thẳng đến mức sống lưng cứng đờ.
Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ nhỏ thó khoác áo blouse trắng đi tới, cô ta cầm mấy tập hồ sơ trong tay, trên cổ đeo thẻ công tác, bên trên có tên của cô ta.
Kiều Nghệ nhìn chằm chằm vào thẻ công tác, biết nữ sinh nhỏ thó này tên là Ninh Hương.
Bọn họ trống thấy Ninh Hương đi đến bên này, mục tiêu dường như là cửa thang máy. Đôi mắt cô sáng lên, ngước mắt nhìn sang Người đẹp ốm yếu ở bên cạnh.
Thẩm Chi Hủ gật gật đầu, dùng ánh mắt trấn an hổ trắng nhỏ, bảo cô đừng kích động như thế.
Cứ như vậy, Ninh Hương không hề phát hiện ra mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bản thân. Cuối cùng, dưới ánh nhìn soi mói của bọn họ, cô ta đi tới cửa thang máy, cầm thẻ công tác của mình lên rồi quẹt xuống, kế đó cửa thang máy đóng chặt lập tức mở ra.
Ninh Hương bước vào trong, đám người Kiều Nghệ cũng theo ngay đằng sau.
May mà không gian của thang máy này rất lớn, dị năng của cô không thu hút sự chú ý của Ninh Hương.
Sau khi bọn họ đã vào trong, chuyện đầu tiên Thẩm Chi Hủ làm chính là nhìn về phía các nút số tầng. Phòng thí nghiệm dưới đất có tổng cộng bốn tầng, quyền hạn của thẻ công tác từ người tên là Ninh Hương này chỉ có thể đi đến tầng một và tầng hai dưới lòng đất.
Mục tiêu của cô ta chính là tầng một dưới đất.
Chưa đầy một phút sau, một tiếng đinh vang lên, thang máy đã tới nơi. Sau khi cửa mở ra, Ninh Hương cầm túi văn kiện ra khỏi thang máy, đám người Kiều Nghệ vội vàng đi theo.
Phân bố của tầng một dưới đất không chênh lệch quá nhiều với tầng một ở bên trên, có mấy phòng thí nghiệm đóng cửa, muốn đi vào cũng phải quẹt thẻ.
Bọn họ đi theo cô ta, dọc đường còn trông thấy không ít nhân viên nghiên cứu còn đang bận rộn.
Ánh mắt của Thẩm Chi Hủ lướt qua từng người một trong số này, như thể anh muốn ghi nhớ mặt mũi bọn họ ở đáy lòng.
Không lâu sau, Ninh Hương đã tới đích đến cuối cùng. Đó là một gian văn phòng, cửa phòng tương đối nhỏ hơn tấm chắn của Kiều Nghệ, cho nên bọn họ không có cách nào vào theo.