Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 180

Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:59:33
Lượt xem: 198

"Ừ, tôi biết rồi."

Ngũ Côn đáp lại rồi ra khỏi thư phòng.

Trong thư phòng lập tức yên tĩnh lại, Cố Hựu Kỳ yên lặng hút xong một điếu thuốc. Anh ta nhét đầu t.h.u.ố.c lá vào trong cái gạt tàn thuốc, sắc mặt có hơi hoảng hốt.

Chương Tử, rốt cuộc cậu ở đâu?

***

A!

Đây là lần ngáp thứ mười chín của Kiều Nghệ, cô ngồi ở trên ghế sô pha dựa vào người của hổ mẹ ngái ngủ.

Thẩm Chi Hủ bưng nước mật ong tới, nhìn thấy dáng vẻ hổ trắng nhỏ buồn ngủ như vậy thì không khỏi lo lắng hỏi: "Ngao Ngao ngủ không ngon giấc à? Muốn ngủ thêm một lát nữa không?"

Kiều Nghệ dùng móng vuốt dụi dụi mắt, đôi mắt tròn màu xanh lam nhạt mơ màng nhìn Người đẹp ốm yếu.

"Grừ grừ." Tối hôm qua hình như tôi nằm mơ, lại mơ thấy có người đang hát.

Kể cũng lạ, bình thường cô không hề nằm mơ, sao vừa về tới căn cứ Hoài Long lại nằm mơ nhỉ? Hơn nữa còn mơ thấy có người đang hát, hai tháng trước cô cũng mơ một giấc mơ như thế, sau đó cũng ngủ không ngon giấc.

"Đến uống ít nước mật ong đi." Thẩm Chi Hủ đặt chén nước mật ong trước mặt hai con hổ trắng.

"Grừ grừ." Vâng, cảm ơn Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ cũng cầm một chén nước mật ong, bởi vì ghế sô pha đã bị mẹ con hổ trắng nhỏ chiếm cứ nên anh ngồi xếp bằng dưới thảm, từ từ nhấm nháp nước mật ong.

Trong bầu không khí yên tĩnh này lại đột ngột vang lên tiếng đập cửa.

Kiều Nghệ thuận thế nhìn sang.

"Grừ grừ?" Có phải là Tạ Vân Nhã đến đây không?

Thẩm Chi Hủ không nói gì, anh uống một hơi cạn sạch nước mật ong rồi mới đứng dậy đi mở cửa.

Không ngờ là người ngoài cửa không phải người mà họ nghĩ, mà là Cố Hựu Kỳ đã lâu không gặp.

"Nói chuyện được không?" Cố Hựu Kỳ lắc lắc đồ ăn dành cho thú cưng trong tay.

Ánh mắt Thẩm Chi Hủ đảo qua đồ ăn vặt cho thú cưng vài lần rồi nghiêng người để Cố Hựu Kỳ bước vào.

Cố Hựu Kỳ thấy thế thì thầm thở dài một hơi.

Thẩm Chi Hủ này quả thật thần bí khó lường, lúc này mới chỉ hai tháng không gặp mà dường như anh càng trở nên nguy hiểm hơn.

Nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Chi Hủ, cảm giác nguy hiểm đột nhiên dâng lên trong lòng anh ta, Cố Hựu Kỳ chỉ cảm thấy kinh hãi không thôi.

Vừa vào nhà Cố Hựu Kỳ đã nhìn thấy hai con hổ trắng, các cô ngồi ở trên ghế sô pha, hai cặp mắt giống nhau cứ nhìn mình chằm chằm.

Cố Hựu Kỳ cảm thấy toàn thân có hơi áp lực, kiên trì lắc lắc đồ ăn vặt cho thú cưng trong tay.

"Ta mang đồ ăn tới, hai mẹ con mi muốn nếm thử không?"

Hổ mẹ không có hứng thú với thứ này, vung vẩy đuôi một cách lười biếng rồi nằm trên ghế sô pha nhắm mắt lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-180.html.]

Còn Kiều Nghệ nhìn chằm chằm đồ ăn vặt cho thú cưng mấy lần, không biết cụ thể là đồ ăn vặt gì, chợt nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.

"Có chuyện gì?" Thẩm Chi Hủ không để ý đến ánh mắt của hổ trắng nhỏ, trở lại ngồi xếp bằng dưới thảm.

Cố Hựu Kỳ nhìn trong căn nhà, ghế sô pha đã bị hổ trắng chiếm cứ. Đương nhiên anh ta không thể tranh giành với các cô, cho nên cũng bắt chước Thẩm Chi Hủ ngồi xếp bằng ở trên thảm, đặt đồ ăn vặt cho thú cưng ở trên bàn trà.

Lúc này Kiều Nghệ mới nhìn thấy đồ ăn vặt cho thú cưng mà Cố Hựu Kỳ mang đến có ức gà và cá khô.

Kiều Nghệ không bao giờ kháng cự chuyện ăn uống, nhưng đây là người ngoài mang tới. Sau khi cô thấy rõ ràng là cái gì thì thu hồi ánh mắt, tập trung l.i.ế.m láp nước mật ong trong chén của mình.

"Anh vừa trở về, có biết tình hình của nhiệm vụ thành phố Phong Tháp không?"

"Có nghe sơ qua."

Cố Hựu Kỳ biết rõ, anh ta im lặng mấy giây rồi mới lên tiếng: "Tôi cũng tham gia nhiệm vụ thành phố Phong Tháp lần này."

Bỗng dưng, ánh mắt Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ đều dán chặt lên gương mặt của Cố Hựu Kỳ.

Cố Hựu Kỳ từng tham gia nhiệm vụ và sống sót trở về! Vận may tốt đấy!

Kiều Nghệ nghĩ như vậy.

"Có phải là rất bất ngờ khi tôi sống sót trở về không?" Cố Hựu Kỳ mỉm cười, nhưng nụ cười có ý nghĩa hơi phức tạp.

Thẩm Chi Hủ nheo nheo mắt, có hơi tò mò với nhiệm vụ ở thành phố Phong Tháp: "Tôi nhớ mang máng là lần này các anh tới thành phố Phong Tháp là vì đồ dùng chữa bệnh đúng không?"

"Đúng vậy, lần này chúng tôi tới bệnh viện Tư Hoài." Cố Hựu Kỳ dừng lại một lát rồi nói: "Chắc hẳn anh biết bệnh viện tư nhân Tư Hoài đúng không? Bệnh viện tư nhân nổi tiếng trong nước."

Đuôi mắt Thẩm Chi Hủ nhướng lên, gương mặt tuấn tú để lộ vẻ đẹp sắc bén: "Đương nhiên là biết rồi."

Thì ra họ tới Tư Hoài, vậy thì hầu như toàn quân bị diệt cũng là bình thường.

"Quyết định tới Tư Hoài là do căn cứ cấp cao quyết định trước đây, ai biết thành phố Phong Tháp lại nguy hiểm như vậy. Trong thành phố không chỉ có zombie cấp cao, mà trong bệnh viện Tư Hoài còn có hàng trăm hàng ngàn con zombie chuột chiếm cứ! Đây là chỗ nguy hiểm nhất của toàn bộ thành phố Phong Tháp." Nghĩ tới tình cảnh bi thảm ngày đó, Cố Hựu Kỳ nhắm chặt hai mắt lại, khi mở ra thì đôi mắt có hơi hoe đỏ: "Vua zombie chuột không biết đã thức tỉnh dị năng gì mà né tránh được mọi sự thăm dò của dị năng giả hệ tinh thần. Chúng tôi bước vào Tư Hoài thì đã bị zombie chuột tấn công mãnh liệt, vô số dị năng giả c.h.ế.t ở Tư Hoài! Hầu như không có mấy người thoát được!"

Ngay cả bản thân Cố Hựu Kỳ khi dẫn theo mấy đồng đội chạy trốn cũng khô kiệt dị năng, nếu không phải sớm chuẩn bị tinh hạch bổ sung dị năng thì e là họ cũng đã c.h.ế.t ở Tư Hoài rồi!

Nghĩ đến chuyện này, đáy mắt Cố Hựu Kỳ hiện lên vẻ lo lắng.

"Người của khu nghiên cứu thì sao?"

Cố Hựu Kỳ rất bất ngờ khi Thẩm Chi Hủ hỏi như vậy, anh ta hơi sửng sốt rồi cười khẩy một tiếng: "Kể cũng lạ, rõ ràng người của khu nghiên cứu đều là yếu ớt nhất, nhưng số người sống sót đi ra lại nhiều nhất trong số những người sống sót!"

Cho nên anh ta có lý khi nghi ngờ rằng tất cả những điều này là âm mưu của khu nghiên cứu!

Cố Hựu Kỳ vô ý thức siết chặt nắm đấm.

Ánh mắt Thẩm Chi Hủ lướt qua quả đ.ấ.m nắm chặt của Cố Hựu Kỳ, đáy mắt như cười mà không phải cười, anh suy nghĩ rồi tiếp tục nói: "Dọc đường đi, người của khu nghiên cứu có gì khác thường không?"

Cố Hựu Kỳ không nhịn được nhìn Thẩm Chi Hủ: "Có phải anh biết gì đó không?"

Thẩm Chi Hủ cười không nói, anh không có ý định trả lời Cố Hựu Kỳ.

Cố Hựu Kỳ đợi một hồi, cuối cùng anh ta không thể kiềm chế, chủ động mở miệng: "Tôi không biết đây có được tính là khác thường không nữa. Khi xuất phát thì người của khu nghiên cứu lái xe tải lớn, trong xe không biết chứa thứ gì mà rất kín đáo, hàng ngày chỉ có nhân viên nghiên cứu của khu nghiên cứu mới được vào."

"Xe tải lớn?" Thẩm Chi Hủ suy tư vuốt ve xương cổ tay.

"Đúng vậy." Cố Hựu Kỳ gật đầu nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, đáy mắt mang theo sự chờ mong mà ngay cả mình cũng không phát hiện ra. Nhưng chờ đợi đã lâu mà Thẩm Chi Hủ cũng không có ý định nói tiếp.

Loading...