Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 173

Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:57:27
Lượt xem: 183

Móng vuốt của hổ mẹ lay đầu nhóc con đổi phương hướng.

Kiều Nghệ xấu hổ, trừng mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.

Đều tại anh!

Thẩm Chi Hủ chớp mắt mấy cái tỏ ý mình vô tội, trong ánh mắt hiện chữ “Chuyện này không liên quan đến tôi”.

Kiều Nghệ không muốn đáp lại Người đẹp ốm yếu, gầm gầm grừ grừ cọ cọ vào hổ mẹ, xin lỗi với nó.

Hổ mẹ nghe thấy nhóc con ở bên cạnh mình “rót âm thanh vào tai”, thì lỗ tai rung rung, dứt khoát dùng bốn chân kẹp lấy nhóc con, nó nghiêng người nằm ở trên đệm.

Dường như Kiều Nghệ cảm thấy rất thú vị, không giãy giụa nữa mà thành thật nằm dưới bốn chân mạnh mẽ của hổ mẹ.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy, âm thầm cầm máy ảnh ra chụp lại cảnh này, khác với lần trước, lần này trong góc của bức ảnh có thêm một cây non mini tinh xảo.

......

“Thế nào rồi?”

Lâm Tiểu Uyển nhìn thấy Đường Vũ trở về, sắc mặt không tốt lắm, trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi thăm.

Đường Vũ cắn môi, lắc đầu, thấp giọng nói: “Cậu ấy từ chối.”

Lúc Thẩm Chi Hủ từ chối còn lộ ra chút khinh thường khiến Đường Vũ cảm thấy khó thở, cô ấy không hiểu vì sao Thẩm Chi Hủ lại biến thành dáng vẻ không thấu tình đạt lý như hiện tại, trước kia anh... Hình như không phải như vậy.

Mặc dù Lâm Tiêu Uyển nghe được câu trả lời đúng như trong dự liệu, nhưng sắc mặt vẫn không khỏi thất vọng.

“Thôi bỏ đi, mỗi người có chí riêng của mình, đừng quá để ý.” Lâm Tiểu Uyển lên tiếng an ủi.

“Nhưng...” Đường Vũ cắn môi, vẫn không cam tâm, lần này bọn chia xa không biết bao giờ mới có thể gặp lại Thẩm Chi Hủ, nhưng người nhà của cô ấy đều ở căn cứ Bình An, cô ấy không thể từ bỏ người nhà đi theo Thẩm Chi Hủ tới căn cứ Hoài Long được.

“Không có nhưng nhị gì hết.” Lâm Tiêu Uyển vỗ vỗ mu bàn tay của cô ấy: “Em nghe chị nói một câu, đàn ông như Thẩm Chi Hủ em không thể điều khiển được, đừng nhớ tới anh ta nữa, em nên nhìn những người đàn ông khác đi. Em xem, Ngô Thụy Hoa cũng rất tốt.”

Đường Vũ không trả lời, trong lòng cô ấy biết Lâm Tiêu Uyển nói đúng, nhưng từ bỏ đâu dễ dàng như vậy?

Cô ta hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Tiêu Uyển: “Đội trưởng em hiểu rồi, cho em một chút thời gian.”

“Ừm.”

Sáng sớm hôm sau, Trình Dao tập hợp chỉnh đốn mọi người rồi rời khỏi thành phố Hải Á, hội hợp cùng những người khác ở khu phục vụ, nhưng mà điều bọn họ không ngờ tới chính là người ở khu phục vụ đều bị thương, thậm chí còn ít đi mấy người, trong đó có cả mẹ con Tiền Thân.

Lý Tông Húc rất kinh hãi, hỏi thăm em gái Lý Hủy canh giữ ở khu phục vụ mới biết Tiền Thân lại tìm đường chết. Gã nhất định muốn đi theo dị năng giả cấp thấp săn bắt ở xung quanh, kết quả vận may của bọn họ không tốt gặp phải động vật biến dị.

Tiền Thân bỏ lại những dị năng giả cấp thấp để chạy trốn, trên đường trở về không may bị zombie cắn, thậm chí còn giấu giếm vết thương, ngay trong đêm đó gã biến thành zombie, cắn cả mẹ của mình là Du Á Phân, không còn cách nào khác bọn họ đành phải xử lý cả hai mẹ con nhà này.

Đặng Hải Hi nghe được tin mẹ con Tiền Thân c.h.ế.t thì có hơi hoảng hốt, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh trai mình, cô ta mỉm cười, không chút gượng gạo nói: “Anh, em không sao.”

Đặng Hoài Hoa nhìn thấy biểu cảm của em gái không giống như giả vờ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Em buông bỏ được thì tốt.”

Đặng Hải Hi nghe vậy, liếc nhìn Đặng Hoài Hoa, lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Nơi xa, Lư Thu Lãng cắn một miếng socola, thấp giọng hỏi Chu Minh Hùng: “Cậu làm hả?”

Trong số những dị năng giả cấp thấp muốn đi lên núi săn bắt cũng có người của khu an toàn.

Chu Minh Hùng nhếch miệng cười một tiếng, “Vẫn là đại ca hiểu tôi.”

Anh ta không muốn để Tiền Thân làm ảnh hưởng đến Đặng Hải Hi, cho nên một ngày trước khi xuất phát, anh ta đã sắp xếp nên để Tiền Thân c.h.ế.t thế nào. Không ngờ kế hoạch thay đổi, Tiền Thân không c.h.ế.t dưới tay anh ta, còn gặp phải động vật biến dị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-173.html.]

Vốn tưởng thằng đàn ông bám váy phụ nữ này trốn được một kiếp, ai biết sau khi gã chạy trốn lại xui xẻo bị zombie cắn, cuối cùng liên lụy đến cả mẹ của mình.

Xem ra ngay cả ông trời cũng không nhìn được, nên đã đến thu dọn đôi mẹ con vô sỉ này.

Lư Thu Lãng cười sang sảng, dựng một ngón tay cái với Chu Minh Hùng.

Chu Minh Hùng thấy thế, cười càng vui vẻ hơn, ánh mắt nhìn về phía thân hình tinh tế của Đặng Hải Hi.

......

Sau khi tập hợp với người ở khu phục vụ, đám người Trình Dao chuẩn bị rời đi, đội Lâm Tiểu Uyển không đi cùng đường với bọn họ, sau khi rời khỏi khu phục vụ mỗi người đi một ngả.

Kiều Nghệ buồn ngủ ghé vào đùi Người đẹp ốm yếu, chắc là cảm thấy không thoải mái, cô mê man đứng dậy, dưới ánh nhìn lo lắng của Người đẹp ốm yếu cô loạng chà loạng choạng đi về phía toa xe, dựa sát vào bên cạnh người hổ mẹ.

Thấy cô đi đường mà không bị ngã sấp xuống, Thẩm Chi Hủ mới từ từ thở ra một hơi.

Trong lòng Cao Hoằng Khải buồn cười nhưng vẫn nhịn được, con ngươi di chuyển, muốn tìm cách làm thân với Thẩm Chi Hủ, anh ta tiến lên: “Anh Thẩm, không ngờ anh còn trẻ như vậy, tôi còn lớn hơn anh ba tuổi đó.”

Thẩm Chi Hủ sững sờ, nói thật anh đã không còn nhớ rõ số tuổi của mình, nghe Cao Hoằng Khải nói vậy, anh mới từ trong những câu nói vụn vặt nhớ ra mình mới hai mươi tuổi, cách sinh nhật tuổi hai mốt chỉ còn hơn hai tháng.

“Anh Thẩm?”

Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần: “Sao anh biết?”

“À, hai ngày nay thỉnh thoảng tôi và em gái Tiểu Đường lại nói chuyện với nhau, hai người học cùng cấp, số tuổi chắc không kém nhau là bao.” Cao Hoằng Khải mỉm cười có hơi chột dạ, không dám nói ra chuyện anh ta và Đường Vũ đã đi nghe ngóng chuyện về anh.

Thẩm Chi Hủ cũng không để ý, gật đầu.

Thấy anh không nói gì, Cao Hoằng Khải đành phải kiên trì tiếp tục nói: “Anh Thẩm, bạn bè của anh không chạy trốn tới đây cùng anh sao?”

Bạn bè?

Thẩm Chi Hủ híp mắt, giọng nói đầy lạnh lùng: “Tôi không có bạn.”

Trong lòng Cao Hoằng Khải lộp bộp một tiếng, biết mình nói sai, anh ta lúng túng không biết phải nói gì.

Anh ta không dám nói, Thẩm Chi Hủ càng không chủ động mở miệng, ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Đoàn xe hừng hực chạy suốt một tuần, bọn họ lại quay về gần thôn Đường Hà.

Trình Dao nhớ cô ấy từng nói với Lưu Y Na sẽ trở về thôn Đường Hà, sau khi thương lượng với đám người Lý Văn Bân, bọn họ quyết định tới thôn Đường Hà nghỉ ngơi một ngày.

Vì lần trước Trình Dao và Lý Văn Bân đã nhắc nhở, phòng hộ an toàn xung quanh thôn Đường Hà đã được đặt đúng chỗ, ông chú canh gác trước cửa thôn nhìn thấy nhiều chiếc xe lao tới, cảnh giác nắm chặt s.ú.n.g săn trong tay. Mãi đến khi nhìn rõ người ngồi ở ghế lái là Trình Dao, lập tức mừng rỡ, nói với Lưu Minh Sam đang ngồi xổm một bên.

“Sam Sam, mấy người Trình Dao đã trở về rồi, mau thông báo cho chị của cậu!”

Lưu Minh Sam đang muốn nói đừng gọi cậu ta là Sam Sam, sau khi ý thức được cái tên Trình Dao, vội vàng đáp một tiếng, co cẳng chạy về thôn.

“Chú Diệp, hôm nay người canh gác vẫn là chú hở?” Trình Dao nhảy xuống xe, chào hỏi người canh gác Diệp Thắng Chí, cô ấy còn nhớ rõ lần trước tới đây, người gác cổng cũng là Diệp Thắng Chí.

“Đúng vậy, mọi người hoàn thành nhiệm vụ trở về à!” Diệp Thắng Chí nhìn về sau một chút.

“Vâng, những người đằng sau là nhiệm vụ mới chúng tôi nhận được ở thành phố Hồng Diễn, bảo vệ bọn họ tới căn cứ Hoài Long.”

“Thì ra là thế.” Diệp Thắng Chí bừng tỉnh đại ngộ.

“Đúng rồi, chú Diệp sao mọi người không tới căn cứ Hoài Long?”

Con bạch tuộc khổng lồ cản đường đã chết, bọn họ hoàn toàn có thể rời khỏi thôn, đi tới căn cứ Hoài Long lánh nạn.

Nghe cô nói vậy, Diệp Thắng Chí thở dài một tiếng: “Thanh niên trong thôn đã tới căn cứ Hoài Long, nhưng bọn họ không thích không khí trong đó, không ở được mấy ngày đã quay trở lại, mà chúng tôi những người đã có tuổi... Cũng không sống được mấy năm nữa, không muốn rời xa quê hương, chúng tôi chỉ muốn c.h.ế.t ở trong thôn.”

Loading...