Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:56:04
Lượt xem: 195
Cứ như vậy, đôi chân ngắn ngủn của Kiều Nghệ từ từ đi xuống tầng.
Trần Khải Lương ở dưới tần nhìn thấy hổ trắng nhỏ đi xuống một mình thì kinh ngạc hỏi: “Sao Ngao Ngao lại xuống đây một mình?”
“Grừ Grừ” Tôi tùy tiện xuống đây một chút thôi.
Sau khi trả lời Trần Khải Lượng xong, Kiều Nghệ nhìn xung quanh, thấy Cao Hoằng Khải ngồi ở bên cạnh Đường Vũ vẻ mặt cẩn trọng, hình như đang nói gì đó, cô vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, dường như nghe được hai chữ “Anh Thẩm”, hai mắt cô sáng lên tung ta tung tăng đi tới.
“Hổ con!”
Thấy hổ trắng nhỏ đi tới, Đường Vũ có hơi sợ hãi.
“Em gái Tiểu Đường đừng sợ, Ngao Ngao của chúng tôi rất ngoan!” Cao Hoằng Khải nói xong thì cẩn thận quay đầu lại nhìn, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khi không nhìn thấy Thẩm Chi Hủ thường xuyên xuất hiện bên cạnh hổ trắng nhỏ: “Là anh Thẩm để cho em đi xuống đây sao?”
Kiều Nghệ gật đầu, sau đó nhìn về phía Đường Vũ.
Đường Vũ là một cô gái rất xinh đẹp, ánh mắt nhìn cô lộ ra mấy phần sợ hãi.
Không còn cách nào khác, Kiều Nghệ không thể làm gì khác hơn là tìm một chỗ cách Đường Vũ khá xa, khéo léo ngồi xuống quan sát bọn họ.
Đường Vũ bị nhìn chằm chằm như vậy thì lại càng cảnh giác hơn.
Cao Hoằng Khải vốn dĩ còn muốn thăm dò thêm về tình hình của anh Thẩm, nhưng bị hổ trắng nhỏ làm gián đoạn, nên đã bỏ cuộc.
“Grừ Grừ” Tại sao hai người lại không nói nữa? Hai người nói tiếp đi.
Kiều Nghệ nói xong mới phát hiện ra là Đường Vũ sợ mình, có lẽ cô ấy cũng không muốn nói chuyện với Cao Hằng Khải về Người đẹp ốm yếu ở trước mặt mình. Cô đành phải cụp đuôi buồn bã rời khỏi đó.
Nhưng mà cô không đi xa mà lặng lẽ núp ở một xó.
He he, chỗ này không dễ bị đám người Cao Hoằng Khải phát hiện, cũng có thể nghe lén bọn họ nói chuyện.
Kiều Nghệ thấy bản thân muốn biết chuyện về Người đẹp ốm yếu mà phải chịu ấm ức như vậy, cô cắn chóp đuôi của mình một cách rất đáng thương.
Ôi, cuộc sống đúng là không dễ dàng mà, hổ con thở dài thườn thượt.
Sau khi hổ trắng nhỏ rời đi, Đường Vũ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn thấy Cao Hoằng Khải dường như không sợ hổ trắng nhỏ, cô ấy suy nghĩ một lát chủ động nói: “Hổ trắng nhỏ này tên là Ngao Ngao hở?”
Tên này do ai đặt vậy, thật là không có trình độ gì cả.
“Đúng vậy, đúng vậy, tên này do anh Thẩm nghĩ ra đó, nghe có hay không?”
Đường Vũ: “…”
Vẻ mặt cô ấy cứng đờ, lặng lẽ thu hồi câu chửi thẩm của mình.
Ngao Ngao sao? Ừm, cái tên thật dễ nghe, không hổ là cái tên do Thẩm Chi Hủ đặt.(* ̄︶ ̄)
“Đây là hổ do Thẩm Chi Hủ nuôi?” Đường Vũ ngừng lại mấy giây rồi mới hỏi tiếp.
Cao Hoằng Khải ừm một tiếng: “Không chỉ có Ngao Ngao thôi đâu, Đại Bạch và Tiểu Thụ Miêu kia đều do anh Thẩm nuôi.”
Hóa ra là vậy.
Đường Vũ gật đầu, hỏi tiếp: “Mọi người gặp được Thẩm Chi Hủ ở thành phố Phù Quang?”
Nghe nói thành phố Phù Quang là thành phố thất thủ sớm nhất, khi Thẩm Chi Hủ chạy trốn khỏi đó anh chắc chắn đã trải qua rất nhiều nguy hiểm đúng không?
Vẻ mặt của Cao Hoằng Khải có hơi kỳ lạ: “Không phải đâu, chúng tôi gặp anh Thẩm ở thành phố Lang.”
“Thành phố Lang ư?” Chẳng phải chỗ đó cách thành phố Phù Quang một khoảng cách nhất định sao? Cô ấy nghĩ tới việc Thẩm Chi Hủ hiện tại là người của căn cứ Hoài Long, việc anh gặp được đám người Cao Hoằng Khải ở thành phố Lang cũng là việc bình thường.
Đường Vũ nghĩ như vậy rồi cũng bình tĩnh lại.
“Đúng vậy, đúng rồi, trước đó anh Thẩm là người của thành phố Phù Quang hở? Sao tôi không thấy anh Thẩm nhắc tới.” Nếu như không gặp phải Đường Vũ thì Cao Hoằng Khải thật sự nghĩ rằng Thẩm Chi Hủ là người thành phố Lang.
"Đúng rồi." Đường Vũ gật đầu.
“Ở trường học, anh Thẩm chắc chắn là một nhân vật rất nổi tiếng nhỉ?”
Đường Vũ nghe thấy những lời này đột nhiên nghĩ tới những năm tháng thanh xuân đó, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn: “Ừm, hồi đó ở trường trung học cơ sở Thẩm Chi Hủ là một nhân vật rất nổi tiếng, không chỉ đẹp trai mà thành tích học tập cũng rất tốt, khi thi trung học phổ thông cũng thi đậu vào trường trung học số 2 tốt nhất thành phố Phù Quang.”
Kiều Nghệ ở trong góc nghe được câu này, không khỏi đắc ý rung rung tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-168.html.]
Òa, không hổ danh là Người đẹp ốm yếu, học sinh nổi tiếng + học bá!
“Vậy đại học thì sao?” Cao Hoằng Khải tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, anh Thẩm bằng tuổi cô phải không? Mấy tuổi vậy?”
Ánh mắt Đường Vũ có hơi kỳ lạ: “Anh không biết à?”
“Anh Thẩm không nói.”
Cũng đúng, Thẩm Chi Hủ không giống người sẽ nói những chuyện này.
Đường Vũ gật đầu đồng ý: “Thẩm Chi Hủ cùng năm sinh với tôi, sinh nhật vào tháng 11, qua sinh nhật, cậu ấy sẽ hai mươi mốt tuổi.”
Khụ khụ khụ.
Cao Hoằng Khải bị sặc nước bọt của chính mình.
Qua sinh nhật mới hai mươi mốt tuổi, nói cách khác hiện tại Thẩm Chi Hủ mới hai mươi tuổi? Nhỏ hơn anh ta tận ba tuổi á?
Nghĩ vậy, Cao Hoằng Khải có hơi buồn bực, anh Thẩm còn nhỏ tuổi hơn anh ta mà lại khí thế và mạnh mẽ như vậy, câu nói kia quả thật rất đúng, không so sánh với người khác thì sẽ không có đau thương!
“Đại học… Nghe nói cậu ấy học đại học ở thành phố Phù Quang.” Những năm này Đường Vũ vẫn không từ bỏ việc dò hỏi tin tức của Thẩm Chi Hủ, cho nên cô ấy cũng biết một số chuyện của anh.
“Vậy… Trước kia anh Thẩm có bạn gái không?” Cao Hoằng Khải đột nhiên mỉm cười đầy mờ ám.
Kiều Nghệ cũng vểnh tai lên, ngay cả bản thân cô cũng không biết rằng trái tim của cô cũng dâng lên cao khi nghe Cao Hoằng Khải nói tới vấn đề này.
“Theo như tôi biết thì không có.” Đường Vũ trả lời xong, chợt nghĩ tới điều gì đó, giả vờ hỏi: “Hiện tại Thẩm Chi Hủ cũng không có bạn gái sao?”
“Làm sao có thể? Bên cạnh anh Thẩm ngoại trừ Ngao ngao và Đại Bạch, tôi chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào khác.”
Đường Vũ nhận được câu trả lời thỏa đáng, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên.
“Đúng rồi, tôi muốn hỏi một vấn đề nữa.” Cao Hoằng Khải cố gắng hạ thấp giọng xuống.
“Chuyện gì thế?” Đường Vũ có hơi sửng sốt.
“Chuyện đó, cô có biết người nhà của anh Thẩm không?” Từ trước tới giờ Thẩm Chi Hủ chỉ có một mình, nếu như không phải nhìn thấy một chút ấm áp trong mắt anh khi đứng trước mặt hổ trắng nhỏ, anh ta còn tưởng rằng anh là một người vô cảm.
“Chuyện này à?” Đường Vũ im lặng một lát rồi nói: “Thật ra có rất nhiều người biết hoàn cảnh gia đình của cậu ấy, cậu ấy không có cha mẹ, từ nhỏ đã sống với ông ngoại, năm cậu ấy tốt nghiệp trung học phổ thông, ông ngoại nhiễm bệnh rồi qua đời.”
Bởi vì Thẩm Chi Hủ quá mức ưu tú, nên hầu hết mọi người đều biết hoàn cảnh gia đình của anh, những người quan tâm đến anh giống như Đường Vũ cũng không ngoại lệ.
“Ồ, hóa ra là như vậy?” Cao Hoằng Khải không biết nói gì, không hiểu sao lại cảm thấy đồng cảm với Thẩm Chi Hủ.
Kiều Nghệ ở trong góc cũng không nghe nổi nữa, trái tim cô đột nhiên dâng lên cảm giác đau đớn, đây là đau lòng cho Người đẹp ốm yếu sao?
Cô vội vàng chạy trở về phòng, vừa đẩy cửa đi vào, Người đẹp ốm yếu ngồi ở trên ban công nghe thấy tiếng động bèn nhìn sang, mở đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nở nụ cười với cô.
“Ngao Ngao trở về rồi à?”
Kiều Nghệ thấy vậy không nhịn được rơi nước mắt, lạch bà lạch bạch lao vào trong n.g.ự.c của Người đẹp ốm yếu, vùi mặt ở trong n.g.ự.c anh.
Ngực của Thẩm Chi Hủ bị hổ trắng nhỏ đụng một cái, vẻ mặt có hơi khó hiểu: “Ngao Ngao sao vậy?”
Kiều Nghệ nằm ở trong n.g.ự.c anh lắc lắc đầu, tỏ ý mình không sao cả.
Nhưng Thẩm Chi Hủ lại cảm thấy cô có gì đó không đúng, dùng hai tay nâng mặt cô lên, nhìn thấy đôi mắt tròn ươn ướt của cô, con ngươi đột nhiên co lại.
“Em khóc hả?” Ánh mắt Thẩm Chi Hủ trở nên lạnh lẽo: “Ai bắt nạt em?”
Không có không có!
Kiều Nghệ lắc lắc đầu.
“Grừ grừ” Không có ai bắt nạt tôi cả!
“Vậy tại sao em khóc?” Thẩm Chi Hủ đau lòng dùng đầu ngón tay chạm vào khóe mắt cô.
“Grừ grừ” đau lòng cho anh!
“Hửm?”
Kiều Nghệ chớp chớp mắt, nghiêng đầu, lần đầu tiên l.i.ế.m láp bàn tay của Người đẹp ốm yếu.