Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:54:17
Lượt xem: 206
Kiều Nghệ đã sắp xếp nhiệm vụ xong xuôi cho đại thụ biến dị, cây non mini vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì nhạy bén cảm nhận được dự cảm xấu. Nó len lén liếc mắt nhìn người nào đó, lại lén lút liếc nhìn hổ trắng lớn, cành lá cứng ngắc ở giữa không trung không nhúc nhích, ngụy trang thành một cây non bình thường.
Thẩm Chi Hủ cũng có ý tưởng giống như hổ trắng nhỏ, cho nên dù rằng anh nghe không hiểu hổ trắng nhỏ đang nói gì, cũng đã sắp xếp nhiệm vụ xong xuôi cho cây non mini rồi. Chỗ này của anh cũng không nuôi người rảnh rỗi, à không, là cây rảnh rỗi.
“Tinh hạch không phải cho mi miễn phí, sau này mỗi ngày mi phải huấn luyện cường độ dị năng của Ngao Ngao và cả năng lực phản ứng của Đại Bạch, hiểu chưa?” Có lẽ là để khiến cây non mini khiếp sợ hơn, Thẩm Chi Hủ còn nhẹ nhàng búng lên lá cây giống như ngọc của nó.
Chậc, trước đây lúc thấy dáng vẻ cổ thụ của nó chưa từng thấy dáng vẻ xinh đẹp như vậy, bây giờ nhỏ đi còn đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Cây non mini nghe hiểu lời của người nào đó, ấm ấm ức ức run run lá cây của mình.
“Đừng uất ức, bây giờ ta dạy cho mi một câu nói của con người, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả.”
Cây non mini cái hiểu cái không run rẩy lá cây.
“Có nghĩa là nếu muốn tinh hạch thì mi phải làm việc.” Thẩm Chi Hủ dừng một lúc, sau đó nói tiếp: “Nếu như mi tự mình g.i.ế.c c.h.ế.t zombie, tinh hạch cũng là của mi.”
Điều này thì nó nghe hiểu, lá cây điên cuồng rung rung.
Kiều Nghệ thấy thế thì sợ hết hồn hết vía, rất sợ lá cây đẹp mắt kia sẽ bị nó kích động run rẩy đến rụng xuống.
Cô cũng ngẩng đầu nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ...” Nó trở nên nhỏ như thế, thật sự vẫn còn năng lực g.i.ế.c c.h.ế.t zombie sao?
Nghi vấn nơi đáy mắt của Kiều Nghệ quá rõ ràng, Thẩm Chi Hủ không cần suy đoán cũng đã xem hiểu, buồn cười chạm vào lỗ mũi cô.
“Ngao Ngao đừng quên nó là thực vật biến dị cấp 5 đấy.”
Nó chỉ là nhỏ đi thôi, không có nghĩa là dị năng giảm đi.
Đúng ha!
Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, hai con mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào cây non mini, luôn cảm thấy tiểu đội của bọn họ lại có thêm một thành viên có thể chiến đấu rồi, thật sự là quá tuyệt vời!
Dự cảm chẳng lành của cây non mini càng mạnh mẽ hơn, lá cây đang run rẩy cũng từ từ dừng lại.
...
Hôm sau, đoàn người Thẩm Chi Hủ dậy rất sớm, đầu tiên là thu dọn đồ vật trong phòng vào không gian, kế đó anh mới xuống lầu chuẩn bị bữa ăn sáng cho bọn họ.
Cây non mini không cần ăn cơm, bản thân nó tự lực cánh sinh mà bò ra khỏi chậu hoa, bộ rễ màu nâu nhạt giống như chân của nó, lạch bạch bước ra ngoài sâu. Đồng thời nó cũng không quên cái chậu hoa, bèn dùng một cành cây cuốn lấy cái chậu mang theo ra sân.
Đám người Lý Văn Bân trông thấy một màn này thì hết sức ngạc nhiên, bọn họ luôn cảm thấy mỗi một chuyện mà mình gặp phải sau tận thế đều có thể phá vỡ nhận thức từ trước đến nay của bọn họ.
“Anh Thẩm thật là giỏi.” Trần Khải Lương không nhịn được cảm thán.
“Đúng thế.” Cao Hoằng Khải cũng phụ hoạ theo.
Thạch Kính Tùng và Lý Văn Bân cũng không khỏi gật đầu tán thành.
Kiều Nghệ cũng cảm thấy cây non mini thú vị, lon ta lon ton đi theo sau lưng nó, muốn xem xem nó muốn làm gì.
Chỉ thấy cây non mini đi tới vườn hoa, rễ cây đột nhiên cắm vào trong đất, rất lâu sau, nó mới rút rễ của mình ra, dùng rễ cây cuốn đất bùn ẩm ướt vào chậu hoa.
Lại còn biết moi đất nữa cơ đấy!(′⊙w⊙)
Kiều Nghệ kinh ngạc, quan sát càng cẩn thận hơn.
Thứ mà cây non mini không sợ nhất chính là hổ trắng nhỏ ở cách đó không xa, nó thấy cô nhìn chằm chằm vào mình cũng chẳng thèm để ý. Sau khi thở hổn hể lấp đầy bùn đất trong chậu hoa, nó mới hài lòng đ.â.m vào bên trong, xòe cành cây của mình ra, tắm ánh nắng ban mai.
Kiều Nghệ cảm thấy cực kỳ thú vị, lại nghĩ đến điều gì đó, cô quay đầu chạy vào trong nhà rồi tìm Trần Khải Lương một cách chuẩn xác. Tiếp đó, cô vẫy vẫy móng vuốt với cậu ta, ra hiệu cậu ta đi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-162.html.]
Trần Khải Lương sửng sốt.
“Ngao Ngao đang gọi ta à?” Trần Khải Lương vừa mừng vừa lo bày ra vẻ mặt vô cùng vui vẻ, thấy hổ trắng nhỏ gật gật đầu, cậu ta hết sức vui vẻ đi theo cô.
Cao Hoằng Khải chua xót, suy nghĩ một hồi cũng đi theo sau, định xem xem hổ trắng nhỏ gọi Trần Khải Lương ra ngoài làm gì.
Kiều Nghệ dẫn cậu ta đến chỗ cây non mini bên này, dùng móng vuốt khoa tay múa chân một hồi.
“Grừ grừ...” Làm phiền anh tưới chút nước cho cây non.
Trần Khải Lương xem không hiểu, nhưng mà nhìn thấy cây non mini, cậu ta lập tức nắm bắt được ý tứ của hổ trắng nhỏ. Cậu ta ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Ngao Ngao muốn bảo ta tưới nước cho cây non hả?”
Đúng vậy!
Kiều Nghệ gật đầu.
Trần Khải Lương thở ra một hơi, liếc nhìn cây non mini vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ kia suy nghĩ hồi lâu, sau đó dị năng hệ thủy hóa thành dòng nước nhỏ chảy từ từ lên trên người nó.
Nhờ sự tưới tắm của nước sạch, lá cây của cây non mini đã xinh đẹp hơn, khiến Kiều Nghệ vẫn luôn được ăn ngon từ trước đến giờ cũng không nhịn được nghĩ lá cây xinh xắn như vậy rốt cuộc có ăn được hay không.
Cao Hoằng Khải ở sau lưng bọn họ trông thấy một màn này, bỗng nhiên hâm mộ Trần Khải Lương có dị năng hệ thủy. Anh ta có dị năng hệ hỏa, hoàn toàn không thể lấy được niềm vui vẻ của hổ trắng nhỏ.
Cây non mini khoan khoái, hết sức hài lòng liếc nhìn hổ trắng nhỏ.
Đáng tiếc nó không có gương mặt, cho nên Kiều Nghệ vốn dĩ không nhìn ra cây non mini đang nhìn mình.
Lúc này, Kiều Nghệ nghe thấy tiếng gọi của Người đẹp ốm yếu.
“Ngao Ngao quay về ăn sáng đi nào.”
“Grừ grừ...” Tới đây tới đây.
Kiều Nghệ đáp một tiếng, trước tiên nói một tiếng cảm ơn với Trần Khải Lương, sau đó mới lon ta lon ton chạy vào trong nhà.
Trần Khải Lương vô cùng thích thú nhìn theo bóng lưng đi xa của hổ trắng nhỏ, cười hì hì một cách đần độn.
...
Mọi người ăn sáng xong, đám người Trình Dao chuẩn bị rời khỏi thành phố Hồng Diễn, mấy người Lý Tông Húc cũng đã chuẩn bị xong từ sáng sớm. Ba mươi mấy người ngồi đầy tám chiếc xe, cộng thêm ba chiếc xe của đội Trình Dao, mười một chiếc xe nối đuôi nhau lái ra khỏi thành phố Hồng Diễn.
Đại thụ biến dị cấp 5 chiếm giữ bên ngoài thành phố đã bị Trình Dao giải quyết hết từ lâu, cho nên lần này bọn họ rời đi không cần đi đường mòn, một đường đi lại thông suốt không có bất cứ trở ngại nào.
Cho đến khi lên đường cao tốc, Lý Tông Húc tụt lại phía sau cùng mới phát hiện điều không đúng, vội vàng dùng bộ đàm mà Đặng Hoài Hoa giao cho mình để liên lạc với đám người Trình Dao.
“Đội trưởng Trình, có người đi theo đằng sau chúng ta.”
Giọng nói của Trình Dao hết sức bình tĩnh: “Người đi theo chúng ta chỉ có thể là của thành phố Hồng Diễn, anh xem xem có quen hay không.”
Lý Tông Húc cũng nghĩ đến điều này, bèn quay đầu lại nhìn kỹ. Sau khi thấy rõ người lái xe ở đằng sau là ai, anh ta bỗng dưng trợn tròn hai mắt.
“Anh ơi, là ai thế? Lý Hủy hỏi.
“Là bọn người Lư Thu Lãng.”
“Cái gì? Lư Thu Lãng ư? Sao bọn họ lại đuổi theo?” Lý Hủy đột nhiên quay đầu, nằm bò sau xe nghiêm túc quan sát: “Mấy người đó có tổng cộng chín chiếc xe, đây là người trong khu an toàn của bọn họ đều đi theo chúng ta ra khỏi thành phố Hồng Diễn sao?”
Lý Tông Húc ừ một tiếng, trong khoảng thời gian này Lư Thu Lãng cực kỳ yên phận, cũng không đến gây sự lần nào. Anh ta còn tưởng rằng gã ta đổi tính nết rồi, không ngờ lại âm thầm suy nghĩ đi theo bọn họ rời khỏi thành phố Hồng Diễn.
“Anh ơi, làm thế nào đây?”
“Làm thế nào cái gì?”
“Cứ để cho gã ta đi theo chúng ta như vậy à?”