Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 157

Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:52:19
Lượt xem: 210

Thẩm Chi Hủ nghe không hiểu, nhưng anh biết hổ trắng nhỏ đang trả lời mình. Anh cũng không thực sự muốn có một con số chính xác vì trong lòng anh cũng tự biết rõ.

“Phù, moi xong đợt thứ hai rồi, bây giờ đi moi tiếp đợt thứ ba.”

Zombie đợt thứ ba là zombie trẻ em, cấp độ cơ bản đều là cấp 3, trong đó còn có vài zombie trẻ em đã thức tỉnh dị năng.

“Ngao Ngao giải quyết hết đám zombie trẻ em này đó hả? Giỏi quá đi.” Thẩm Chi Hủ không quên khen ngợi cô.

“Grào grào…” Chứ còn gì nữa! Tôi cũng đóng góp lớn lao mà!

Kiều Nghệ đắc ý đến nỗi từng sợi râu đều đang rung lên.

Zombie trẻ em ít hơn zombie động vật, tổng cộng chỉ có 53 con cho nên động tác của Thẩm Chi Hủ nhanh hơn.

Sau khi moi xong, Thẩm Chi Hủ nhanh chóng moi ra tinh hạch của con zombie nữ và zombie hệ tinh thần.

Tinh hạch của zombie nữ là màu vàng cấp 5, bên trong có dòng ánh sáng màu vàng chuyển động, cực kỳ đẹp mắt. Đương nhiên đẹp mắt nhất vẫn là tinh hạch của zombie hệ tinh thần, nó có màu bạc, màu bạc chuyển động dưới ánh mặt trời rất rực rỡ.

"Kết thúc công việc."

Thẩm Chi Hủ đứng dậy, duỗi cơ thể mỏi nhừ.

“Grào grào…” Người đẹp ốm yếu vất vả rồi!

Kiều Nghệ chủ động tiến lại gần, cọ cọ bắp chân của Người đẹp ốm yếu.

Sau đó dường như cô lại nghĩ đến điều gì, lại Grừ grừ đặt câu hỏi cho anh.

“Grào grào…” Đúng rồi, không phải nói là trước đó khu vui chơi có hơn 1000 zombie à? Tại sao lại có chưa đến 500 con?

Kiều Nghệ tò mò không thôi.

Thẩm Chi Hủ cất tinh hạch vào không gian, rửa tay uống vài ngụm nước khoáng cho nhuận cổ.

“Ngao Ngao đang nói gì đấy?” Thẩm Chi Hủ hỏi.

Kiều Nghệ lặp lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa, đồng thời còn khua tay múa chân vài cái.

Sau một lúc lâu, Thẩm Chi Hủ mới hiểu ra.

“Ngao Ngao đang hỏi tại sao lại có ít zombie như thế, đúng không?”

Đúng rồi đúng rồi!

Kiều Nghệ vội vàng gật đầu không ngừng.

“Chắc là Ngao Ngao biết zombie tăng cấp như thế nào đúng không?”

“Grừ grừ…” Giống như chúng ta ấy hả?

“Zombie thăng cấp cũng cần tinh hạch như dị năng giả, đương nhiên m.á.u thịt con người cũng có thể làm cho chúng thăng cấp, chỉ là không nhanh được bằng tinh hạch thôi. Khi không có con người, zombie muốn thăng cấp chỉ có thể dựa vào đồng loại. Khu vui chơi ít zombie như vậy là bởi vì chúng nó đã tự tàn sát lẫn nhau, còn lại đám zombie này là con zombie hệ kim cấp 5 kia có thể điều khiển.”

Kiều Nghệ không nghĩ tới điểm này, trong lòng run lên.

Cho nên đám zombie cũng tồn tại quy tắc cá lớn nuốt cá bé sao?

"Đương nhiên, cái này chỉ trong tình huống không có loài người. Nếu có con người thì chúng sẽ có khuynh hướng săn g.i.ế.c con người.”

Kiều Nghệ hiểu rõ, chỉ cảm thấy tận thế thật khắc nghiệt.

Cô không khỏi nghiêng người lại gần Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ hơi động lòng, xoa tai hổ trắng nhỏ.

“Ngao Ngao sợ hãi à?”

“Grừ grừ…” Đúng thế.

Sự khác nghiệt này đã phá vỡ nhận thức hai mươi năm ở đời trước của Kiều Nghệ, nhưng cô sẽ không cảm thấy tiếc cho bản thân. Cô chỉ muốn cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, thích nghi với thế giới để hổ mẹ và cả Người đẹp ốm yếu đều có thể sống thật tốt, sống thật lâu thật lâu.

"Đừng sợ, có tôi ở đây mà.” Thẩm Chi Hủ không khỏi ôm lấy cơ thể hổ trắng nhỏ, nghiêng mặt cọ cọ vào đôi tai tròn nhỏ của cô.

Một người một hổ lặng lẽ yên tĩnh một lúc, cho đến khi hổ mẹ quay lại. Nó nhìn thấy bọn họ ôm nhau thì gầm nhẹ lên một tiếng.

Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, thoát khỏi vòng tay của Người đẹp ốm yếu.

“Grào grào…” Mẹ! Mẹ về rồi hở!

Trong vòng tay Thẩm Chi Hủ trống rỗng, không hiểu sao anh lại cảm thấy mất mát. Nhưng khi anh nhìn hổ trắng nhỏ, cảm giác mất mát đó lại không cánh mà bay.

Lần này hổ mẹ không ghét bỏ nhóc con lại gần nữa. Khi cô tới gần, nó cũng đi ra ngoài.

Ủa?

Mẹ có ý gì vậy?

Kiều Nghệ không khỏi quay đầu lại nhìn Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ cũng hiểu ý hổ trắng lớn, có lẽ nó muốn bọn họ đi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-157.html.]

“Đi nào Ngao Ngao, chúng ta đuổi theo Đại Bạch.”

Được rồi!

Đôi tai tròn nhỏ của Kiều Nghệ rung lên, nhắm mắt theo đuôi phía sau hổ mẹ.

Có lời nói trước đó của Người đẹp ốm yếu làm nền, trên đường Kiều Nghệ đuổi theo hổ mẹ nhìn thấy đông đảo t.h.i t.h.ể zombie cũng không quá mức ngạc nhiên.

Thi thể của những zombie này đã c.h.ế.t từ lâu, đầu vỡ vụn, tinh hạch bên trong đã bị đồng loại của chúng hấp thụ từ trước rồi.

Kiều Nghệ liếc nhìn bọn chúng một cái rồi không nhìn tiếp nữa, bình chân như vại đi sau lưng hổ mẹ.

Khoảng hai mươi phút sau, hổ mẹ dẫn bọn họ tới một cái hồ nhỏ tự nhiên.

Nước hồ nhỏ khá là trong vắt, nhưng Kiều Nghệ nghĩ tơi nơi này từng có nhiều zombie chiếm giữ như vậy thì không có tâm trí muốn xuống nước. Cô lại nghĩ tới hổ mẹ dẫn bọn họ đến đây, chẳng lẽ…

“Grừ grừ…” Không phải là mẹ muốn ngâm mình đấy chứ?

“Grào grào…” Đừng đi, đừng đi mà, bẩn lắm đóa!

Đầu Kiều Nghệ lắc như trống bỏi.

Hổ mẹ nhìn cuối cùng cô một lát, móng vuốt vỗ xuống đầu nhóc con một cái không hề nương tay.

Không đau nhưng lại vỗ cho Kiều Nghệ choáng váng ngờ nghệch.

“Grào grào…” Tại sao mẹ lại đánh con chớ?

Kiều Nghệ đáng thương.

“Grừ…”

Hổ mẹ gầm gừ về phía hồ nước nhỏ.

“Grào grào…” Con đã nói là chỗ này không sạch sẽ rồi cơ mà, mẹ muốn ngâm nước thì chúng ta quay về rồi ngâm nha!

Nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử của hổ mẹ, Kiều Nghệ sợ hãi. Cô vội vàng chạy ra sau lưng hổ mẹ, cắn đuôi nó dùng sức kéo về phía sau, không cho nó xuống nước.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy, đầu tiên là lấy máy ảnh ra chụp một tấm rồi mới nói: “Ngao Ngao đừng lo lắng, không phải Đại Bạch muốn xuống nước đâu.”

Anh có thể thấy hổ trắng nhỏ không muốn hổ trắng lớn xuống nước, đồng thời cũng thấy được tại sao hổ trắng lớn lại không cảm thấy hứng thú với hồ nước nhỏ như vậy.

Lúc trước anh chỉ tập trung vào lũ zombie trong khu vui chơi mà lại không nhận ra rằng cái hồ nhỏ này cũng ẩn chứa một bí ẩn.

Động tác lôi kéo của Kiều Nghệ dừng lại.

Không phải xuống nước? Vậy tại sao hổ mẹ lại có hứng thú với hồ nước nhỏ như vậy?

Kiều Nghệ nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Người đẹp ốm yếu.

“Thật đấy, tin tôi đi.”

Kiều Nghệ do dự mấy giây, lúc này mới buông miệng.

“Grừ grừ…” Nếu như không phải mẹ muốn xuống nước vậy tại sao lại làm như thế?

Kiều Nghệ nhìn chằm chằm Người đẹp ốm yếu, muốn nghe anh giải thích.

"Có cái gì đó trong hồ nước nhỏ."

Có cái gì á?

Là cái gì cơ?

Kiều Nghệ giật mình, vô thức nhìn về phía hồ nước nhỏ.

Chất nước của hồ nước nhỏ không quá trong, Kiều Nghệ không nhìn thấy gì cả. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, cô đang định thu hồi ánh mắt tiếp tục hỏi Người đẹp ốm yếu thì khóe mắt lại bắt gặp một bóng đen. Kiều Nghệ giật mình theo bản năng tung tấm chắn ra, chỉ nghe thấy một tiếng coong, một mũi tên nước đ.â.m vào tấm chắn của cô.

Kiều Nghệ trợn tròn mắt, đồng thời cũng nhìn thấy được thứ gì đang b.ắ.n ra mũi tên nước.

Đó là một con cá!

Cá biến dị!

Con cá biến dị đánh lén Kiều Nghệ bị hổ mẹ xử lý, lúc này đây nó đang nằm c.h.ế.t dí ở bờ hồ ẩm ướt.

Kiều Nghệ thu lại dị năng, cẩn thận xem xét, chỉ thấy con cá biến dị này dài hơn nửa mét. Nó vừa to vừa mập, vảy bên ngoài thân là màu trà trắng, bụng màu xám trắng.

Cô quan sát xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, đây là cá gì thế?

Kiều Nghệ không nhận ra, chỉ đành hỏi anh.

“Đây là cá trắm cỏ thường gặp, không ngờ nó sẽ biến dị.” Thẩm Chi Hủ nghĩ đến con cá trắm cỏ biến dị hệ thủy cấp 2 này không biết tự lượng sức mình mà đánh lén hổ trắng nhỏ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Hóa ra là cá trắm cỏ!

Kiều Nghệ biết rồi, tròng mắt cô đảo quanh, sau đó dùng móng vuốt khẽ đẩy đẩy xác con cá biến dị. Thế nhưng cô vừa mới đụng vào đã lập tức hối hận, bèn tỉnh bơ đến bên Người đẹp ốm yếu cọ cọ, nâng móng vuốt lên quẹt một phát lên quần anh.

Loading...