Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 144

Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:47:26
Lượt xem: 214

Vẫn là Thẩm Chi Hủ không hài lòng, quay mặt cô trở lại.

“Ngao Ngao đang nhìn gì thế?”

“Grừ grừ...” Hóng hớt đó!He he, tôi phát hiện cậu trai kia có ý với cô gái tên là Lý Hủy kia đấy! Vừa rồi cô ta bắt chuyện với anh, mặt cậu ta sa sầm lại luôn!

Cô càng nghĩ càng cảm thấy hứng thú, nào ngờ ở trong mắt Thẩm Chi Hủ, anh lại cho rằng hổ trắng nhỏ tò mò về những người khác, trong lòng toát ra từng bong bóng ghen tị.

“Đẹp như vậy à?”

“Grừ grừ...” Cũng tạm hoy, chỉ là tôi cảm thấy thú vị ấy mà.

Kiều Nghệ vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ lại hỏi đầy ẩn ý: “Có đẹp bằng tôi không?”

Cô chớp mắt mấy lần, tưởng rằng mình nghe nhầm, bèn quay đầu nhìn Người đẹp ốm yếu.

“Hửm?”

“Grừ grừ...” Tất nhiên không đẹp như Người đẹp ốm yếu anh rồi, chẳng qua điều này có liên quan gì đến việc tôi hóng hớt à?

Kiều Nghệ nghĩ không ra, cảm thấy hôm nay Người đẹp ốm yếu là lạ.

Ánh mắt của hổ trắng nhỏ lại lần nữa tập trung trên người mình khiến Thẩm Chi Hủ hài lòng, đút cho cô một con khô cá ăn liền.

Có khô cá ăn liền rồi, Kiều Nghệ cũng không quan tâm tại sao anh lại kỳ lạ như vậy nữa. Có lẽ là thay đổi môi trường mới, Người đẹp ốm yếu không quen thôi.

Cô nhai kỹ khô cá ăn liền, suy nghĩ không mấy chắc chắn lắm.

(Thẩm Chi Hủ: Cho hỏi có dị năng nào thăng cấp độ đẹp trai lên thêm không?)

...

Sau khi Thẩm Chi Hủ chọn phòng ở lầu hai rồi dẫn hai con hổ trắng lên, anh quét dọn phòng sạch sẽ xong, lấy chăn đệm và gối sạch sẽ từ trong không gian ra, lúc này mới yên lòng ngồi lên. Nhưng mà chẳng được bao lâu, cửa phòng đã bị người khác gõ, anh đứng dậy đi mở cửa, người bên ngoài là Cao Hoằng Khải.

“Sao thế?” Thẩm Chi Hủ hỏi.

“Anh Thẩm, Trình Dao đóng góp một cái máy phát điện, tối nay chúng ta có thể sử dụng điện rồi.”

Anh nhướng mày, ừ một tiếng tỏ ý mình biết rồi. Đợi sau khi Cao Hoằng Khải vội vã rời đi, anh mới đóng cửa lại.

“Tối nay có thể dùng điện.” Thẩm Chi Hủ nói cho hai con hổ trắng.

“Grừ grừ...” Tôi biết rồi!

“Ngao Ngao có muốn làm gì đó không?”

“Grừ grừ...” Làm gì cơ?

Kiều Nghệ mờ mịt, sau đó chỉ thấy Người đẹp ốm yếu lấy một thứ tương tự như máy tính bảng từ trong không gian ra.

“Grừ grừ...” Máy tính bảng á?

Kiều Nghệ tò mò tiến tới, đến khi Người đẹp ốm yếu sạc pin mở máy, cô mới biết đây chẳng phải là máy tính bảng gì đó, mà là một máy giáo dục sớm!

Kiều Nghệ: “...”

Đã nói không ép mình học tập rồi mà?

Hơn nữa cô không cần học cái này cũng biết à nha!

“Ngao Ngao không thích à? Không sao, Đại Bạch thích là tốt rồi.” Thẩm Chi Hủ mở video liên quan đến toán học trong máy giáo dục sớm ra cho hổ trắng lớn xem. Quả nhiên, hổ trắng lớn với thân hình to lớn ngoan ngoãn nằm xuống trước mặt máy giáo dục sớm, đôi mắt hổ màu xanh nhạt tập trung tinh thần xem video.

Thì ra là chuẩn bị cho hổ mẹ hở!

Kiều Nghệ yên tâm rồi, cũng không có ý định làm phiền hổ mẹ mới rón rén đi ra xa, sau đó nhanh nhảu nhảy lên giường lớn mềm mại.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy, bất đắc dĩ cười cười.

Anh vốn cho rằng mở video cho hổ trắng lớn xem có thể khiến hổ trắng nhỏ cảm thấy hứng thú học tập một vài thứ, nào ngờ cô hoàn toàn chẳng thích thú tẹo nào, như vậy quả thực rất giống trẻ con không muốn đi học.

Thẩm Chi Hủ không có cách nào gây khó dễ cho hổ trắng nhỏ, bèn ngồi lên giường với cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-144.html.]

“Đại Bạch cực kỳ thích học tập, Ngao Ngao hoàn toàn không giống Đại Bạch.”

Anh cố tình chạm vào lỗ mũi của cô.

Kiều Nghệ dứt khoát đẩy tay của Người đẹp ốm yếu ra.

Tại sao cô vẫn phải học những thứ mình biết rồi chứ? Là Người đẹp ốm yếu quá ngốc rồi!

Kiều Nghệ lườm Thẩm Chi Hủ hai cái.

Thẩm Chi Hủ suýt chút nữa bị chọc cười, anh ôm lấy mặt của hổ trắng nhỏ ra sức nhào nặn, cho đến khi cảm thấy cô sắp tức giận rồi, lúc này mới buông tay ra.

Cô chóng mặt, không có thời gian nói lý với Người đẹp ốm yếu, lập tức nằm xuống giường mơ màng ngủ thiếp đi.

Thẩm Chi Hủ than thở một hơi, yên lặng ngắm nhìn hổ trắng nhỏ mấy lần, cuối cùng cởi giày lên giường nằm ngủ với cô.

Cứ như vậy, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh của máy giáo dục sớm, Kiều Nghệ nghe một hồi, vô thức chìm vào giấc mơ đẹp.

Trong mơ, cô trở về trường mẫu giáo, hổ mẹ cũng ở đây, đáng sợ hơn cả là người dạy dỗ bọn họ không phải ai khác, mà chính là Người đẹp ốm yếu suốt ngày nhắc mình học tập hết lần này đến lần khác!

Kiều Nghệ bị dọa cho bừng tỉnh, sau đó cọ cọ ga trải giường, tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ say.

(Kiều Nghệ: Kinh! Kinh! Kinh! Ác mộng khủng khiếp quá trời!)

***

Hôm sau, Kiều Nghệ tỉnh lại trong tiếng chim hót líu lo dễ nghe, cô nằm trên giường lớn mềm mại duỗi người một cách thoải mái, nhìn hổ mẹ ở dưới giường. Cái đuôi khẽ lướt, sau khi chạm phải Người đẹp ốm yếu ở cách đó không xa, cô lập tức giận không có chỗ trút khi đột nhiên nhớ tới ác mộng mình mơ thấy tối hôm qua.

Kiều Nghệ hùng hùng hổ hổ, khí thế bừng bừng quay đầu qua, thấy Người đẹp ốm yếu vẫn còn ngủ say liền trợn mắt mình. Đầu tiên là thưởng thức gương mặt say ngủ tuyệt vời của Người đẹp ốm yếu, sau đó rón ra rón rén bước tới, giơ móng vuốt lông xù lên đè xuống gò má anh, không chút kiêng nể mà giày vò.

À há, Người đẹp ốm yếu à, anh cũng có ngày hôm nay!

Có điều làn da của anh đẹp thật đấy, cô cũng chưa từng thấy anh skincare lần nào, sao lại đẹp như vậy chứ? Chẳng lẽ đây chính là mỹ lệ trời sinh người xưa nói ư?

Suy nghĩ của Kiều Nghệ thoáng cái đã không đứng đắn, không để ý tới Người đẹp ốm yếu bị cô nhào nặn đã lặng lẽ mở mắt. Hai tay anh nhanh chóng túm lấy móng vuốt đang làm loạn của cô, hơi dùng sức, Kiều Nghệ lập tức bị Người đẹp ốm yếu kéo vào lòng, sau đó cổ chợt nặng, là anh đang vùi đầu cọ lung lung vào người cô.

“Ngao Ngao không ngoan rồi.”

Giọng nói của Thẩm Chi Hủ buồn bã, còn mang chút khàn khàn trầm thấp khi vừa mới tỉnh ngủ, khiến cô nghe đến nỗi toàn thân hổ sắp mềm nhũn.

“Grừ grừ...” Còn chẳng phải do Người đẹp ốm yếu anh không ngoan ngoãn ngủ đi, chạy vào giấc mơ của tôi làm thầy giáo lộn xộn gì đó, dọa c.h.ế.t tôi rồi!

Kiều Nghệ mạnh miệng kêu gào tố cáo.

“Ngao Ngao buồn chán lắm phải không?” Thẩm Chi Hủ cảm nhận thân thể đầy đặn của hổ trắng nhỏ, lại không nhịn được cọ thêm mấy lần.

Tâm trạng một ngày đột nhiên trở nên hết sức tốt đẹp, có lẽ là bởi vì trước kia hổ trắng nhỏ chưa từng gây rối với anh, hôm nay cô lại không chơi đùa với hổ trắng lớn mà trái lại đi trêu chọc anh. Điều này khiến anh cảm thấy sức nặng của bản thân ở trong lòng hổ trắng nhỏ lại tăng thêm một chút.

“Grừ grừ...” Không có mà.

“Ngao Ngao có muốn chơi trò chơi với tôi không?”

Kiều Nghệ sửng sốt.

“Grừ grừ...” Chơi trò gì thế?

Thẩm Chi Hủ buông hổ trắng nhỏ ra, lấy một quả bóng cao su từ trong không gian ra, nói với cô: “Tôi ném bóng, Ngao Ngao đi nhặt được không?”

Kiều Nghệ: “...”

Tôi là hổ, là hổ, hông phải chóa nhaaa!

Kiều Nghệ rất không khách khí lườm Người đẹp ốm yếu hai cái, sau đó nhảy xuống giường tựa sát bên cạnh hổ mẹ, lười để ý đến Người đẹp ốm yếu đầu óc không tỉnh táo.

Thẩm Chi Hủ có chút bối rối xoa xoa mũi.

“Ngao Ngao không thích trò chơi này à?” Anh suy nghĩ một lát, lại lục lọi một cái bàn cào móng cho mèo mới tinh từ trong không gian ra: “Bàn cào móng mèo thì sao? Ngao Ngao có muốn không?”

Kiều Nghệ cũng chẳng thèm nhìn Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ đành phải cất bàn cào móng đi, anh liên tục lấy ra rất nhiều đồ chơi cho thú cưng từ trong không gian ra, gì mà búp bê này, gậy vờn mèo này, que mài răng vân vân. Đáng tiếc tất cả đều không thể đổi lấy ánh mắt thích thú của hổ trắng nhỏ.

Anh cũng sắp nản lòng đến nơi rồi, chẳng lẽ trừ ăn ra, hổ trắng nhỏ hoàn toàn không hứng thú với đồ chơi dù chỉ một chút sao?

Thẩm Chi Hủ suy tính mấy giây, lấy máy tính bảng từ trong không gian ra. Nó còn 67% pin, sau khi tải xuống mấy trò chơi một người chơi, anh lên tiếng thăm dò: “Ngao Ngao có muốn chơi máy tính bảng không?”

Loading...