Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:47:11
Lượt xem: 180
Thẩm Chi Hủ có chút bất đắc dĩ, đưa một viên tinh hạch cấp 3 cho cậu ta xem như là phí vất vả.
Trần Khải Lương lại xua xua tay, nói gì cũng không chấp nhận, cuối cùng còn sợ Thẩm Chi Hủ cưỡng chế nhét cho mình, bèn chạy vào nhà mất dạng.
Thẩm Chi Hủ: “...”
Kiều Nghệ trông thấy một màn này, há miệng ha ha mấy tiếng, ngụy trang thành tiếng cười của con người.
Thẩm Chi Hủ cúi đầu, ánh mắt kỳ lạ.
“Ngao Ngao, em đang làm gì thế?”
“Grừ grừ...” Tôi đang cười anh đó!
Anh khoanh chân ngồi xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào lỗ mũi màu hồng ướt át của hổ trắng nhỏ: “Tôi đã nói với em rồi, đừng học theo Husky.”
“Grừ grừ...” Tôi đâu có học theo Husky! Người đẹp ốm yếu đừng bêu xấu tôi!
Kiều Nghệ cạn lời, nhảy ra khỏi nước rồi đột ngột giũ người, nước trên thân thể cô lập tức văng lên người Người đẹp ốm yếu, liên lụy đến cả hổ mẹ ở cách đó không xa cũng gặp họa.
Cũng may một người một hổ đều có tính tình rất tốt, không so đo với Kiều Nghệ.
Thẩm Chi Hủ giơ tay lên lau nước trên mặt, đáy mắt còn lóe lên nụ cười nhỏ nhặt.
“Ngao Ngao đây là tức giận lắm à?”
Dứt lời, anh còn vốc một chút nước trong lên tạt vào trên người hổ trắng nhỏ, xem như là màn trả thù nho nhỏ của mình.
“Grừ grừ...” Tôi mới không đâu.
Kiều Nghệ quay đầu đi không thèm nhìn Người đẹp ốm yếu nữa.
Thẩm Chi Hủ nhướng mày, để dỗ dành được hổ trắng nhỏ, anh không thể làm khác hơn là sử dụng tuyệt chiêu của mình... Khô cá ăn liền thơm ngát.凸(¬‿¬)凸
“Ngao Ngao ăn khô cá ăn liền không?”
Chóp mũi Kiều Nghệ giật giật, không biết phấn đấu mà liếc trộm Người đẹp ốm yếu, thấy anh cười tủm tỉm, cô lại đột nhiên dời tầm mắt đi.
Hổ mẹ ngược lại không hứng thú nhiều như nhóc con, sau khi thấy khô cá ăn liền, nó chậm rãi đi tới rồi nằm xuống ở gần nhóc con. Con hổ lớn nằm ở bên cạnh, bình tĩnh nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hủ.
Anh biết ý của hổ trắng lớn, lập tức xé túi đựng ra, ung dung thong thả đút cho hổ mẹ ăn.
Kiều Nghệ ngửi được mùi thơm, đứng ngồi không yên vội vàng quay đầu qua, há miệng kêu grừ một tiếng, ra hiệu cho Người đẹp ốm yếu đút cho mình.
“Ngao Ngao còn giận nữa không?”
“Grừ grừ...” Không giận không giận.
“Grừ grừ...” Chỉ cần Người đẹp ốm yếu đừng nói tôi học theo Husky là được.
Rõ 1ràng cô không có, sao Người đẹp ốm yếu lại nhắc mãi như vậy chứ?
Kiều Nghệ ấm ức, nhưng cô không nói được.
“Không tức giận là được rồi, ăn đi.” Thẩm Chi Hủ đút một con khô cá ăn liền cho hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ cảm thấy thỏa mãn, dùng cái đầu ướt đẫm của mình cọ cọ vào cổ tay của anh.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không nên tạt nước ướt cả người anh.
Kiều Nghệ nghĩ đến cử chỉ theo bản năng của mình, mặt hổ của cô nóng lên.
Trước kia cô không hề như vậy, là do sống chung với Người đẹp ốm yếu lâu dài đã khiến cô vô thức buông thả bản thân.
“Ngao Ngao làm sao thế?” Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng nhỏ hình như lại buồn rầu không vui, cẩn thận nâng cằm cô lên, đối diện với cặp mắt tròn xoe màu xanh nhạt kia.
“Grừ grừ...” Không có gì đâu, ngao.
Kiều Nghệ hơi nghiêng đầu, tránh khỏi tay của Người đẹp ốm yếu.
“Là do khô cá ăn liền không ngon à?” Thẩm Chi Hủ nhíu mày, rõ ràng mẹ con bọn họ đều rất thích ăn món này mà, chẳng lẽ khẩu vị của hổ trắng nhỏ lại thay đổi rồi ư?
“Grừ grừ...” Không phải không phải!
Cô sợ Người đẹp ốm yếu cất khô cá ăn liền đi, bèn ngao ngao cắn túi khô cá ăn liền lại.
Thẩm Chi Hủ ngạc nhiên sửng sốt một hồi, bất chợt khẽ cười ra tiếng, vuốt ve bộ lông ướt nhẹp của hổ trắng nhỏ: “Em đừng vội, không ai giành với em đâu.”
Đương nhiên là cô biết mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-143.html.]
Kiều Nghệ ngượng ngùng lúng túng nhả ra, trầm mình xuống nước trong.
Ai ngờ Người đẹp ốm yếu càng cười vui vẻ hơn, mặt của cô cũng càng lúc càng nóng.
...
“Chị Trình Dao sao rồi? Mọi người có hài lòng không?”
Sau khi giới thiệu căn nhà một lần, Lý Hủy nhiệt tình hỏi.
Trình Dao biết Lý Hủy là người trời sinh nhiệt tình, ngược lại chẳng có gì phản cảm, chậm chạp gật gật đầu: “Được đó, lương thực giao cho em được không?”
“Dạ dạ.”
Trình Dao lấy ra mười một cân lương thực, trong đó sáu cân là phí đi đường cho Lý Hủy dẫn bọn họ đến đây, năm cân còn lại là phí bọn họ ở nhờ.
Cô ta vui vẻ nhận lấy, không ngờ Hách Nguyên ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Chị đưa nhiều rồi.”
Lời này vừa ra, mấy người Trình Dao đều nhìn Hách Nguyên với vẻ kỳ lạ. Có lẽ là bọn họ không ngờ trong tận thế này vẫn còn có người thành thật như vậy.
“Không đưa nhiều đâu, trong đó sáu cân là phí đi đường cho Lý Hủy dẫn chúng tôi đến nơi này.” Trình Dao giải thích.
Hách Nguyên ngây người một lúc, bên tai hơi đỏ lên.
“Đồ ngốc.” Lý Hủy trợn mắt nhìn cậu ta, lỗ tai của cậu ta càng đỏ hơn.
Trình Dao nhịn cười, hỏi cô ta: “Phải rồi, khu an toàn của thành phố Hồng Diễn trừ chỗ này của các em ra còn bao nhiêu nơi nữa?”
Chuông cảnh báo trong lòng Lý Hủy reo lên, rất sợ đám người Trình Dao đến khu an toàn khác, bèn khen khu an toàn của bọn họ đến nở hoa trước, sau đó mới trả lời: “Trừ khu an toàn của tụi em ra, còn có ba khu an toàn khác.”
“Người nắm quyền có dị năng gì? Các em có biết không?”
“Cái này đương nhiên là biết rồi.” Cô ta gật gật đầu: “Chị Trình Dao, chị hỏi điều này làm gì thế ạ?”
“Chị muốn tìm hiểu thêm về tình hình một chút.”
Lý Hủy ồ một tiếng, suy nghĩ một hồi rồi nói tin tức mà mình biết cho nàng: “Dị năng của người đứng đầu ba khu an toàn còn lại lần lượt là hệ ăn mòn, hệ hỏa và hệ tàng hình.”
“Hệ ăn mòn?”
“Tàng hình?”
Trình Dao và Lý Văn Bân đồng thanh lên tiếng, chỉ có trọng điểm của bọn họ khác nhau.
“Phải đó, mọi người chưa gặp bao giờ à?”Thấy bọn họ lắc đầu, Lý Hủy cuối cùng cũng cảm thấy tâm hồn yếu ớt của mình được an ủi: “Hệ ăn mòn rất đáng sợ, người thức tỉnh dị năng này tên là Lư Thu Lãng, các chị cũng đừng đụng phải.”
Lư Thu Lãng sao?
Trình Dao như có điều suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía hai anh em Đặng Hoài Hoa.
Nếu nàng nhớ không sai, người phụ nữ trò chuyện với Lý Hủy trước đó đã nói rằng Tiền Thân xúi giục Đặng Hải Hi đến địa bàn của Lư Thu Lãng, cho nên hai khu an toàn không hợp nhau à?
Lý Hủy vẫn chưa biết Trình Dao nghĩ xa đến như vậy, cô ta ra ngoài quá lâu rồi, sợ anh trai nhà mình lo lắng, mới nói: “Chị Trình Dao, mọi người còn chuyện gì cần em giúp một tay không? Không có thì em đi trước nhé.”
Trình Dao lắc đầu: “Em về trước đi, có chuyện bọn chị sẽ đi tìm em.”
“Dạ!”
Lý Hủy đồng ý, kéo Hách Nguyên ra khỏi nhà. Nhưng khi thấy một người hai hổ trong sân, cô ta không nhịn được dừng bước, sau đó buông Hách Nguyên ra, chạy bình bịch đến bên cạnh Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, thấy cô gái xa lạ lại quay đầu về.
Nhìn từ xa cũng đã đủ tuấn tú rồi, không ngờ đến gần nhìn vẫn đẹp trai như thế!
Lý Hủy hạnh phúc đến phát khóc, kìm nén xúc động mở miệng: “Xin chào anh đẹp trai, em là Lý Hủy, không biết tên anh là gì?”
Kiều Nghệ chớp chớp mắt, cảm thấy cô gái trẻ tuổi trước mặt này thật nhiệt tình. Cô không nhịn được quan sát từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, muốn xem xem anh có phản ứng gì.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy nhưng không có ý định trả lời, thấy hổ trắng nhỏ nhìn mình chằm chằm, anh hỏi: “ Em còn muốn ăn à?”
Nụ cười trên mặt Lý Hủy cứng đờ, phát hiện anh chàng đẹp trai này lại là kiểu xa cách kia, không khỏi cảm thấy buồn bực.
“Hủy Hủy, chúng ta phải đi rồi!”
Sắc mặt Hách Nguyên có chút khó coi, không nói lời nào đã kéo cô ta ra khỏi sân.
Cứ như vậy, Lý Hủy chưa biết được tên của anh điển trai đã bị cậu ta kéo ra ngoài.
Kiều Nghệ cảm thấy thú vị, vẫn nhìn chăm chú vào hai người bọn họ.