Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:17:30
Lượt xem: 256
Việc hổ mẹ tự lấy bản thân mình làm ví dụ giảng dạy đã giúp Kiều Nghệ học được cách săn bắt con mồi, cô thử tự mình săn bắt vài lần, ba lần trước vì chưa nắm chắc được góc độ cắn nên đã để thỏ trốn thoát. Đến bây giờ là lần thứ tư, cuối cùng cô đã tìm được góc độ chính xác, cắn trúng cổ họng của thỏ trắng.
Hàm răng sữa nhỏ của cô không bén nhọn như của hổ mẹ nên không thể dễ dàng cắn nát cổ họng thỏ trắng như nó vậy nên đành phải dùng hết sức lực toàn thân cắn vào cổ họng thỏ trắng.
Kiều Nghệ có thể cảm nhận được hàm răng sữa của mình đ.â.m xuyên qua bộ lông mềm mại của thỏ xuyên vào da, dòng m.á.u nóng ấm thẩm ra rơi vào trong miệng cô, cô cắn chặt hàm răng, nhẫn nại chịu đựng.
"Chít... Chít..."
Theo thời gian trôi qua, lực giãy dụa của thỏ trắng trong miệng Kiều Nghệ càng ngày càng nhẹ, cô cảm giác được sinh mệnh của thỏ trắng đang dần dần trôi đi.
Hơn mười phút sau, con thỏ trắng không còn giãy giụa gì nữa, hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
Sau khi Kiều Nghệ cảm giác được thì hai mắt sáng ngời, vội vàng bò dậy từ trên bãi cỏ, toàn bộ quá trình cô không nhớ ra phải thả lỏng miệng mà cứ cắn cổ họng thỏ trắng, lảo đảo chạy về phía hổ mẹ như vậy.
Cô đứng trước mặt hổ mẹ, buông thỏ trắng trong miệng ra rồi cúi đầu đẩy đẩy con thỏ trắng về phía hổ mẹ.
"Grừ..." Mẹ ơi! Đây là con mồi đầu tiên mà con săn được với tư cách là hổ đó!!
"Grừ... "Con vui quá xá là vui luôn á mẹ ơi!
"Grừ grừ..." Mẹ, con cho mẹ con mồi này đó! Mẹ mau ăn đi!
Hổ mẹ đã chăm sóc cô trong hai tháng qua, đã vậy còn dạy cô cách săn bắt động vật, vì vậy cô đã quyết định để hổ mẹ thân yêu của mình ăn đầu tiên!!
Ánh mắt Kiều Nghệ sáng như sao ngửa đầu lên nhìn hổ mẹ, trong lời nói tản ra sự vui sướng tràn ngập.
Hổ mẹ cảm nhận được cũng cúi đầu, vầng trán nhẹ nhàng chạm vào con non, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của hổ con, nó bắt đầu ăn con mồi đầu tiên mà con non săn bắt được.
Mặc dù con thỏ trắng này không đủ để hổ mẹ nhét kẽ răng nhưng nó vẫn ăn rất ngon miệng, chẳng qua nó chỉ ăn một nửa, nửa còn lại nó đẩy đến trước mặt con non.
Con ngươi tròn vo của Kiều Nghệ phóng đại, cô hơi kinh ngạc.
Ơ kìa? Mẹ đang để lại một nửa thịt thỏ cho cô sao?
Dường như hổ mẹ đáp lại nghi hoặc của Kiều Nghệ mà lần thứ hai đẩy đẩy con thỏ trắng.
Quả nhiên, hổ mẹ đang để phần lại một nửa con thỏ cho cô rồi!
Kiều Nghệ ngây ngốc vài giây, đến khi phản ứng lại, đôi tai tròn đáng yêu trên đầu cô vui vẻ rung lên.
"Grừ..." Mẹ ơi, con biết mẹ là tốt nhất mà!
Kiều Nghệ trước hết cọ cọ hổ mẹ sau đó mới hưởng thụ thành quả lần đầu tiên săn mồi của mình với hình hài con hổ.
Ai da, cũng không biết có phải do cô tự mình săn bắt được hay không mà Kiều Nghệ cảm thấy thịt của con thỏ này ăn sống còn rất thơm, he he he ~
Kiều Nghệ ăn xong một nửa thịt thỏ còn lại thì vui vẻ lăn lộn trên bãi cỏ, mấy vụn cỏ xanh theo động tác của cô dính vào bộ lông trắng như tuyết điểm xuyết vài sọc xám đen.
Hổ mẹ lẳng lặng nhìn con non chơi đùa một hồi, cảm thấy đã đến giờ phải về mới nhẹ nhàng gầm lên một tiếng, ý bảo hổ con mau đứng lên.
Kiều Nghệ lập tức đứng dậy, lắc lắc người, cỏ non dính vào lông bị vẩy hết ra ngoài.
"Grừ?" Mẹ ơi, chúng ta phải về rồi sao?
Hổ mẹ không hề đáp lại mà ngước mắt nhìn chung quanh, cuối cùng chọn một phương hướng rồi từ từ đi về phía đó.
Kiều Nghệ bước nhanh đuổi theo nó, mơ hồ nhận ra phương hướng này trái ngược với đường trở về khu biệt thự, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, nhớ tới hôm nay hổ mẹ vẫn chưa được có gì vào bụng, một nửa thịt thỏ kia còn chẳng đủ để nó nhét kẽ răng, vậy chắc bây giờ hổ mẹ đang định đi săn bắt động vật cỡ lớn chứ gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-14.html.]
“Rống!”
Theo một tiếng hổ gào trầm thấp, một con hổ trắng lớn với vóc dáng cường tráng và một con hươu đực, sừng hươu trên đỉnh đầu nó phân thành nhánh nhỏ cùng nhau ngã xuống đất.
Trên mông, trên lưng hươu đực đều có vết thương sâu tận xương, hiển nhiên đây đều là kiệt tác của con hổ trắng lớn nọ.
Cách đó không xa, Kiều Nghệ đã chứng kiến toàn bộ quá trình, m.á.u khắp cả người đều sục sôi.
Con hươu đực này rõ ràng còn cường tráng hơn cả con hươu đực lần đầu tiên cô nhìn thấy nhưng hổ mẹ vẫn săn bắt được nó mà không cần phải tốn nhiều công sức!
Quá lợi hại, mẹ cô thật đúng là quá lợi hại! Sau này cô chắc chắn cũng có thể trở thành một con hổ lớn lợi hại dũng mãnh như mẹ của cô!
Kiều Nghệ nghĩ đến đây chính là mẹ mình lại kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cái đuôi trắng như tuyết sọc xám đen vui vẻ lắc lư.
Hổ mẹ ngước mắt lên nhìn thấy con non đang nhìn chằm chằm mình không biết suy nghĩ cái gì, cả người đều tản ra vẻ kiêu ngạo mũi hếch lên trời, nó nghiêng đầu nhìn một lát rồi gầm lên một tiếng, nhắc nhở cô nhanh chóng bước tới.
Lúc này Kiều Nghệ mới thu lại vài phần, cất bước chân ngắn tũn chạy tới.
Hổ mẹ dùng móng tay sắc nhọn cắt lông trên m.ô.n.g hươu đực như thường lệ trước, để lại phần mềm nhất cho con non.
Kiều Nghệ trước đó đã ăn thịt thỏ nên không còn quá đói nữa nhưng cô không từ chối ý tốt của hổ mẹ bèn nằm sấp trên m.ô.n.g hươu đực, gào lên một tiếng rồi cắn xuống.
Hổ mẹ cũng đói bụng, nhai nuốt từng miếng, từng miếng một.
Hơn một tiếng sau Kiều Nghệ và hổ mẹ đều đã ăn no uống đủ, lại đi ngâm nước bên dòng suối một hồi lâu sau đó bọn họ mới chầm chậm đi ra khỏi núi sâu.
Cả buổi chiều bọn họ đều ở trong núi, bây giờ đi từ trong núi ra, hoàng hôn nghiêng bóng, toàn bộ bầu trời như bị nhuộm một màu đỏ thấm khiến cho người ta tự dưng cảm thấy tim mình đập nhanh.
Lần đầu tiên Kiều Nghệ trông thấy cảnh tượng này, có chút sợ hãi đến gần hổ mẹ.
Hổ mẹ ngước mắt nhìn bầu trời đỏ như màu máu, đôi mắt hổ tương tự như Kiều Nghệ hiện lên một tia sầu lo, trực giác mạnh mẽ siêu việt của dã thú giúp nó ngửi thấy một tia nguy hiểm sắp ập tới trong không khí.
Hổ mẹ cúi đầu cắn lấy gáy của Kiều Nghệ rồi nhấc cô lên, dùng tốc độ cực nhanh chạy về khu biệt thự.
Kiều Nghệ bất ngờ bị gió thổi vào mặt, cả người hổ vẫn còn mơ màng, ngơ ngác gầm gừ mấy tiếng.
Ủa, ủa sao vậy? Có zombie đến à?
Kiều Nghệ chống lại tiếng gió vù vù gian nan mở mắt ra nhìn chung quanh, vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng zombie.
Nếu không có zombie vậy sao hổ mẹ lại đột nhiên ngậm mình lên nhỉ?
Kiều Nghệ mang theo sự nghi vấn này trở về biệt thự, cô còn chưa kịp hỏi hổ mẹ có chuyện gì xảy ra thì đã bị hổ mẹ dùng đầu đẩy vào dưới sô pha.
"Grừ?"
Kiều Nghệ nghiêng đầu, mù mờ nhìn hổ mẹ.
Hổ mẹ chỉ lắc đầu sau đó xoay người đi, bước nhanh đến cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
Kiều Nghệ thấy thế lại vội vàng chui ra, lo lắng kêu lên một tiếng nhưng hổ mẹ đã chạy xa từ lâu, cho dù nó có nghe thấy âm thanh của cô cũng không có ý định trở về.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trái tim Kiều Nghệ không ngừng run rẩy, vừa lo lắng vừa sốt ruột nhìn ra cửa sổ, cầu nguyện cho hổ mẹ trở về an toàn.
Trong quá trình chờ đợi, lần đầu tiên Kiều Nghệ cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, rõ ràng chỉ mới trôi qua hơn một tiếng đồng hồ nhưng cô lại cảm thấy thời gian dường như đã trôi qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ vậy.
Cô gấp gáp đến độ đi vòng quanh tại chỗ, bỗng nhiên, đôi tai tròn nhỏ trên đỉnh đầu run lên, cô nghe thấy có âm thanh có thứ gì đó bị kéo lê trên mặt đất, đi kèm với âm thanh còn có mùi m.á.u tươi nhè nhẹ.