Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:44:19
Lượt xem: 114
Ôi, nhóc con đã lớn thật rồi, nó chỉ ngậm trong miệng một lúc mà miệng đã đau nhức rồi.
“Ngao Ngao, em làm sao vậy?”
Kiều Nghệ vẫn còn tức giận vì Người đẹp ốm yếu bỏ đi không nói một lời, quay đầu không thèm nhìn anh.
Thẩm Chi Hủ biết nguyên nhân khiến hổ trắng nhỏ tức giận, chỉ có thể nhìn Trình Dao đang đứng ở một bên: “Ngao Ngao làm sao vậy?”
Trình Dao vốn không hài lòng với Thẩm Chi Hủ, nhưng nghĩ tới chiêu thức kỳ lạ vừa rồi của anh, nàng vẫn thành thật trả lời: “Ngao Ngao đã giúp chúng tôi tiêu diệt zombie hệ tinh thần cấp 5, có thể hiện tại đã cạn kiệt dị năng rồi.”
Thẩm Chi Hủ hiểu ý, ôm thật chặt hổ trắng nhỏ, lấy ra một viên tinh hạch cấp 4 từ trong không gian: “Ngao Ngao, mau hấp thu.”
Mặc dù Kiều Nghệ tức giận với Người đẹp ốm yếu, nhưng cô không để mình bị khó chịu, cảm giác hao hết dị năng thực sự rất khó chịu, vì vậy cô đặt chân lên lòng bàn tay của Người đẹp ốm yếu và từ từ hấp thụ tinh hạch cấp 4.
“Trước đó xảy ra chuyện gì?” Thẩm Chi Hủ tiếp tục hỏi.
Sau khi Trình Dao giải thích xong mọi việc, Thẩm Chi Hủ cười như không cười liếc nhìn Tôn Vĩnh Trình.
Tôn Vĩnh Trình không khỏi sợ hãi, lùi về sau một bước.
"Anh nói Ngao Ngao của tôi đánh lén anh sao?" Cảm thấy hổ trắng nhỏ đã hấp thụ tinh hạch xong rồi, anh gãi cằm cho cô: "Ngao Ngao của tôi rất tốt, chỉ có thể là do anh đã làm gì đó khiến em ấy tức giận mới đánh lén."
Anh dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói tiếp: "Ngao Ngao, em xem tôi nói có đúng không?"
Đôi tai tròn nhỏ của Kiều Nghệ không biết cố gắng mà giật giật, gật đầu trước sự chứng kiến
của mọi người, sau đó chỉ móng vuốt vào Tôn Vĩnh Trình rồi chỉ vào hổ mẹ.
"Grừ grừ …" Do anh ta tấn công mẹ tôi trước! Tôi chỉ ăn miếng trả miếng thôi!
Thẩm Chi Hủ lập tức hiểu ý của hổ trắng nhỏ.
“Hóa ra trước đó anh đã tấn công Đại Bạch.”
Đáy mắt Tôn Vĩnh Trình hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng khi nghĩ đến việc mình đã làm, ngoại trừ hai con súc sinh này ra thì không còn ai nhìn thấy cả, vì không ai biết, nên anh ta càng cứng rắn, càn rỡ nói: “Các người đang nói nhảm gì vậy? Sao tôi lại đánh lén chứ? Các ngươi nhìn thấy sao? Bằng chứng đâu? Nếu không có bằng chứng thì đừng nói bừa!”
Cao Hoằng Khải nhịn không được nữa, hắng giọng nói: “Rốt cuộc là ai nói bậy?! Lúc trước người trong đội của anh chết, anh cũng không có chứng cứ mà đã đổ tội cho chúng tôi còn gì? Cũng là anh vừa mới xông vào cửa lập tức đòi đánh đòi giết, sao đến lượt Ngao Ngao của chúng tôi thì không được? Anh có biết xấu hổ nữa không hả?!"
"Con người làm sao có thể so sánh với súc sinh được..."
Lời còn chưa nói xong, Tôn Vĩnh Trình đã trợn mắt, hai tay che cổ họng, một dòng m.á.u lớn phun ra, không dám tin mà nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
"Anh làm gì vậy hả?!" Địch Thao cũng kinh hãi, nhanh chóng đỡ Tôn Vĩnh Trình, nhưng không lâu sau khi Tôn Vĩnh Trình bị cắt cổ, anh ta đã tắt thở.
“Tôi đã nói rồi, nói chuyện cẩn thận một chút.” Thẩm Chi Hủ xoa đầu hổ trắng nhỏ, trong mắt thoáng hiện lên sát ý đáng sợ.
Đám người Trình Dao cũng bị sốc trước cảnh “một lời không hợp là g.i.ế.c người” của Thẩm Chi Hủ. Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải bình tĩnh hơn một chút, dù sao bọn họ cũng đã từng nhìn thấy những hành động đáng sợ hơn của Thẩm Chi Hủ.
"Anh..." Địch Thao muốn nói gì đó nhưng lại kìm lại, bây giờ bọn họ ít người, cứng rắn với bọn họ cũng chẳng có ích lợi gì, huống chi dị năng của Thẩm Chi Hủ rất kỳ lạ, khó đoán, có thể vô hình mà g.i.ế.c người.
Anh ta nghiến răng, nuốt nỗi nhục này vào bụng: “Bây giờ cũng đã xử lý xong zombie, chúng ta cứ chia theo tỷ lệ 4-6 như đã nói trước đó.”
"Được, nhưng là 4 cho các anh và 6 cho chúng tôi."
“Anh Thẩm, đừng quá đáng quá!” Địch Thao tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hủ, ngay cả những dị năng giả còn lại cũng tức giận nhìn chằm chằm vào anh.
(Kiều Nghệ: Chồng chở chồng che!
Đại Bạch: Ừm, rể ngoan.)
"Có đẹp không?"
Kiều Nghệ nghe vậy gật đầu.
Đẹp, trước giờ cô chưa từng thấy qua viên tinh hạch nào như này hết, nhìn qua giống như tinh hạch không thuộc tính, nhưng có ánh sáng bàng bạc chảy bên trong khác với tinh hạch không thuộc tính, mang lại cảm giác tươi sáng thoát tục.
"Ngao Ngao, em có muốn biết viên tinh hạch này có thuộc tính gì không?"
Kiều Nghệ lại gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-133.html.]
"Vậy thì đừng giận tôi nữa tôi sẽ nói cho em biết, được không?"
Kiều Nghệ: "..."
Haha, cô đột nhiên không muốn biết nữa.
Kiều Nghệ kiêu ngạo quay đầu, không còn hứng thú với viên tinh hạch mà cô chưa từng thấy này nữa.
Hơi khó giải quyết rồi.
Thẩm Chi Hủ xoa giữa mày.
"Được rồi, Ngao Ngao không đê ý tôi cũng không sao, tôi cũng sẽ nói cho Ngao Ngao biết đây là tinh hạch gì."
Kiều Nghệ vô thức vểnh tai lên.
"Đây là tinh hạch hệ không gian cấp 5."
Tinh hạch hệ không gian cấp 5?
Người đẹp ốm yếu lấy ở đâu ra?
Kiều Nghệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu, thấy đôi mắt đen chưa ý cười của anh lập tức muốn quay đầu đi, nhưng Người đẹp ốm yếu thực sự đã nắm bắt được tâm lý của cô, chỉ một câu nói đã khiến cô dừng lại.
"Tôi ra ngoài là vì viên tinh hạch hệ không gian cấp 5 này."
Râu Kiều Nghệ run lên, muốn biết sau khi Người đẹp ốm yếu ra ngoài đã xảy ra chuyện gì, nên cố ý dùng ánh mắt lạnh lùng ra hiệu cho anh nói nhanh lên.
Thẩm Chi Hủ hiểu ý của hổ trắng nhỏ, nén cười chậm rãi nói: “Ngao Ngao hẳn là không biết đúng không? Nếu zombie và con người đồng thời thức tỉnh dị năng như nhau thì giữa bọn họ sẽ có một lực hấp dẫn không thể giải thích được. Khi ở cấp thấp rất khó để cảm nhận được điều đó, nhưng khi đạt đến cấp cao sự hấp dẫn này sẽ ngày càng rõ ràng hơn. Tôi cảm thấy một lực hấp dẫn mãnh liệt ở cửa nhà máy chế biến, đến khi tôi đi vào sức hấp dẫn đó càng trở nên mạnh mẽ và rõ ràng hơn. Tôi không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì nên tôi không muốn Ngao Ngao lo lắng, vì vậy tôi đã dặn dò Đại Bạch chăm sóc thật tốt cho em, một mình tôi đi gặp chủ nhân của tinh hạch hệ không gian này.”
Đôi mắt của Kiều Nghệ bất giác mở to.
Hả… Gì vậy?
Còn có loại hấp dẫn kỳ lạ này sao?
Đợi đã, vậy có nghĩa là mẹ biết Người đẹp ốm yếu đã rời đi à?
Kiều Nghệ nhìn thấy hổ mẹ cách đó không xa, liếc nhìn nó với ánh mắt oán giận.
Hổ mẹ không biết tại sao, vẫn l.i.ế.m lông quanh miệng.
Kiều Nghệ lập tức nản lòng, ánh mắt oán hận rơi vào Người đẹp ốm yếu.
Ánh mắt này khiến Thẩm Chi Hủ vô cùng khó chịu, anh xốc nách hổ trắng nhỏ lên, cọ trán mình vào trán cô.
"Ngao Ngao đừng giận tôi nữa nhé, được không?"
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo chút cầu xin khiến tai Kiều Nghệ nóng lên, trái tim vốn không vững vàng của cô đột nhiên rung động.
"Grừ grừ…” Không giận anh cũng được, nhưng lần sau anh muốn đi đâu phải nói với tôi, được không?”
Loại cảm giác không biết Người đẹp ốm yếu rời đi lúc nào thực sự khiến Kiều Nghệ cảm thấy khó chịu, cô không muốn trải qua lần thứ hai.
Thẩm Chi Hủ suy nghĩ vài giây, ngập ngừng trả lời: “Sau này ra ngoài tôi sẽ luôn nói với Ngao Ngao, đừng giận tôi nữa được không?”
Kiều Nghệ hài lòng nhưng vẫn cố tình không để ý Người đẹp ốm yếu một lúc, sau đó cảm thấy anh chắc là đã nhớ kỹ, cô mới miễn cưỡng móc móng vuốt vào cổ áo Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ…" Tha thứ cho anh đó!
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, nhấc móng vuốt hổ trắng nhỏ lên hung hăng hôn thật mạnh.
"Ngao Ngao thật tốt!"
Hành động đột ngột này của Người đẹp ốm yếu khiến Kiều Nghệ cứng đờ tại chỗ, mặt hổ nóng bừng, thấy anh hình như còn muốn hôn thêm mấy cái nữa cô lập tức thu hai móng vuốt, co lại trước ngực, tư thế cực kỳ cảnh giác.
"Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu xấu quá! Lại dám ăn đậu hủ của tôi!
Thẩm Chi Hủ chớp mắt, không biết hổ trắng nhỏ đang lên án mình, tiếp tục nói: "Ngao Ngao muốn biết tôi gặp phải đối thủ như thế nào không?"
(Thẩm Chi Hủ: Cách năn nỉ vợ hết giận, top 1 mặt dày) ◔◡◔