Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:17:10
Lượt xem: 293
Không bao lâu sau, Kiều Nghệ và hổ mẹ nhanh chóng nhìn thấy bên cạnh bụi cỏ tươi tốt có hai con nai cái một lớn một nhỏ đang cúi đầu ăn cỏ.
Kiều Nghệ không khỏi hít thở nhẹ nhàng hơn, nghiêng đầu nhìn hổ mẹ.
Ai ngờ hổ mẹ không như thường ngày, nó chỉ nhìn lướt qua hai con hươu một cái rồi thu tầm mắt, đổi sang hướng khác rời đi.
Kiều Nghệ: ???
Ủa mẹ ơi mẹ sao vậy? Nay mình không ăn thịt à?
Kiều Nghệ không hiểu hổ mẹ muốn làm cái gì đành phải ngoan ngoãn đi theo phía sau nó.
Khoảng hai mươi phút sau, trong tầm nhìn của Kiều Nghệ xuất hiện một con thỏ xám đang nhảy nhót.
Kiều Nghệ còn nhớ rõ chuyện hôm qua mình làm chú thỏ kia kinh hãi chạy đi, lúc này nhìn thấy thỏ, cô bèn nhìn chằm chằm vào nó sau đó nhìn về phía hổ mẹ.
Trùng hợp là hổ mẹ cũng đang nhìn Kiều Nghệ, bốn mắt nhìn nhau, hổ mẹ hếch cằm về phía thỏ xám.
Ý là sao vậy? Tại sao cô không hiểu gì hết?
Hổ mẹ thấy hổ con vẫn mù mờ không hiểu thì ghét bỏ dùng mũi phì ra một tiếng, sau đó cúi đầu, dùng mũi đẩy đẩy cái m.ô.n.g nhỏ của cô về phía thỏ xám.
Trong phút chốc, Kiều Nghệ chợt hiểu ra.
Thì ra hổ mẹ muốn cô tự đi săn con thỏ xám kia à?
Nhưng tại sao cơ chứ?
Kiều Nghệ còn mải nghi hoặc, đồng thời chợt nghĩ đến hôm qua mình đánh lén thất bại nhất thời hiểu được ý định của hổ mẹ, gần như cảm động đến rơi nước mắt.
Vậy ra hôm nay mẹ đưa mình đi săn à!
Quả nhiên, mẹ là người yêu cô nhất!!!
Kiều Nghệ tiến đến bên cạnh hổ mẹ, ra sức lấy ót cọ cọ phần lông trước n.g.ự.c hổ mẹ, trong cổ họng còn phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ.
Hổ mẹ tất nhiên là hưởng thụ sự thân mật của con non, một hồi lâu sau, nó mới dùng móng vuốt đẩy đầu cô ra ý bảo cô nhanh chóng đi săn thỏ xám.
Lần này Kiều Nghệ đã hiểu, quyết tâm rửa sạch mối thù năm xưa bèn cẩn thận, dè dặt đi qua.
Ba mét...
Hai mét...
Một mét...
Khi cô trông thấy con thỏ xám càng ngày càng gần, trái tim Kiều Nghệ không khống chế được mà đập nhanh thêm vài nhịp, cô cố gắng ngó lơ tiếng tim đập thình thịch của mình, nín thở tập trung…
Xào xạc…
Gió mát từ từ thổi tới kéo theo lá cây xào xạc xao động, dường như thỏ xám đã cảm giác được cái gì đó mà bật nhảy mạnh một cái.
Má nó chứ! Không được chạy!
Kiều Nghệ nhanh chóng đuổi theo nhưng mà tốc độ của cô vẫn chậm hơn con thỏ xám kia vài phần, chỉ có thể trơ mắt nhìn thỏ xám chui vào bụi cỏ rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Kiều Nghệ tức giận đến mức sắp khóc, rõ ràng cô đã sắp bắt được nó rồi mà!
Cơn gió đáng ghét kia, sớm không đến muộn không đến, sao lại đến ngay lúc này vậy hả?!
Hổ mẹ cũng cảm thấy đứa con mình hơi xu cà na bèn đi qua, dịu dàng gầm một tiếng an ủi đứa con.
“Grừ..." Mẹ ơi, con tủi thân quá đi QAQ
“Rống rống..."
Hổ mẹ nhấc chân vỗ vỗ đầu hổ con rồi ngước mắt tuần tra chung quanh sau đó thu hồi móng vuốt, ý bảo con non mau đuổi theo mình.
Kiều Nghệ ỉu xìu chạy đuổi theo.
Hổ mẹ tiếp tục đưa đứa con mình đi tìm thỏ, khoảng hai mươi phút sau, nó tìm thấy một con thỏ trắng khác.
Kiều Nghệ thấy vậy bèn lập tức lấy lại tinh thần, không cần hổ mẹ nhắc nhở, cô lập tức rón rén đi tới.
Gần.
Gần hơn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-13.html.]
Đến khi cô cách thỏ trắng càng ngày càng gần, lúc này không còn cơn gió nào gây phiền nhiễu nữa, thỏ trắng cũng không phát hiện ra cô, là thời khắc săn bắt tuyệt hảo.
Tuyệt lắm, ngay bây giờ!
Đôi mắt Kiều Nghệ run lên rồi cô nhanh chóng nhào tới, cô vẫn nhớ rõ mình phải đánh lén như thế nào nhưng lại quên mất phải g.i.ế.c c.h.ế.t con mồi trong một đòn, há miệng cắn vào đuôi thỏ trắng.
Thỏ trắng kinh hãi, chân sau đạp mạnh vào mặt Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ đau đớn, cái miệng đang cắn đuôi thỏ buông lỏng ra, thỏ trắng nhân cơ hội chạy trốn, chỉ chốc lát sau đã biến mất không còn bóng dáng.
Kiều Nghệ: "..."
Mệt quá rồi, thôi dẹp đi.
Kiều Nghệ nhổ lông thỏ trong miệng ra, đau lòng dùng móng vuốt xoa xoa khuôn mặt bị thỏ đạp đau của mình.
Hổ mẹ tận mắt nhìn thấy hổ con bị thỏ đạp mạnh một cước, mặc dù có chút đau lòng nhưng nó biết đây là cửa ải mà khi hổ con lớn lên nhất định phải trải qua, nó không thể bảo vệ hổ con ở sau lưng mãi được.
Kiều Nghệ đợi một hồi lâu mãi không thấy hổ mẹ tới an ủi mình, đôi mắt màu lam nhạt như lưu ly phủ một tầng nước lóng lánh, ấm ức trông về phía hổ mẹ.
Hổ mẹ đứng tại chỗ, thờ ơ.
Kiều Nghệ càng thêm tủi thân.
"Hu..." Mẹ ơi, con đau quá đi ~
Kiều Nghệ vừa kêu vừa đi qua.
"Hu hu..." Mẹ ơi, con thỏ vừa rồi đáng ghét thật đất, nó đạp chỗ nào không đạp lại cứ đạp lên mặt con, hu hu, cũng may là nó không đạp vào mắt nếu không con sẽ thành một con hổ mù mất!
Kiều Nghệ đứng vững trước mặt hổ mẹ, ngẩng đầu lên để nó nhìn rõ mặt mình.
Hổ mẹ hiểu được ý tứ của nhóc con bèn cúi đầu l.i.ế.m chỗ cô bị thỏ đạp.
Aiz, hổ con còn nhỏ, huấn luyện nhiều hơn là được rồi.
Hổ mẹ an ủi Kiều Nghệ xong lại tiếp tục mang cô theo đi tìm thỏ, trên đường bọn họ còn gặp gà rừng và heo rừng khiến Kiều Nghệ tham ăn l.i.ế.m liếm miệng, chẳng qua cô vẫn nhớ rõ hổ mẹ đang đưa mình đi săn nên đã cố gắng ém suy nghĩ kia lại rồi theo sát hổ mẹ.
Cũng không biết làm sao hổ mẹ lại biết thỏ sẽ xuất hiện ở đâu mà không bao lâu sau, Kiều Nghệ lại nhìn thấy một con thỏ.
Con thỏ này cũng màu trắng, không biết có phải cùng một con thỏ trắng vừa rồi đạp lên mặt cô hay không.
Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là chắc chắn cô sẽ rửa được mối thù!
Kiều Nghệ bình tĩnh lại, đang định tới gần thỏ chợt không ngờ hổ mẹ lại dùng móng vuốt đè lưng cô lại, ngăn cản hành động của cô.
Cô không rõ hổ mẹ có ý gì bèn quay đầu nhìn nó với ánh mắt hoang mang, chỉ thấy hổ mẹ lắc đầu sau đó buông cô ra, bước chân nó nhẹ nhàng lướt qua cô, từng bước từng bước đi về phía con thỏ trắng không biết nguy hiểm đang đến gần.
Hai mắt Kiều Nghệ đột nhiên sáng lên.
Cô hiểu ra rồi, hổ mẹ đang định lấy thân làm mẫu giảng dạy cho mình, cô phải xem cho kỹ mới được!
Cơ thể nho nhỏ của Kiều Nghệ ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào hổ mẹ.
Tư thế đánh lén của hổ mẹ thành thục hơn Kiều Nghệ nhiều, nó từng bước tới gần, bất kể có gió thổi hay không, thỏ trắng cũng không phát hiện ra hổ mẹ, chỉ mải đi ăn cỏ xanh thơm ngát.
Khi hổ mẹ sắp tới gần thỏ trắng, Kiều Nghệ căng thẳng đến mức nín thở theo bản năng.
"Chít!!!"
Thỏ trắng phát hiện ra hổ mẹ khi hổ mẹ chỉ còn cách nó nửa mét, cả kinh kêu lên một tiếng thảm thiết, giậm chân muốn chạy.
Con mồi gần trong gang tấc, sao hổ mẹ có thể buông tha được?
Hổ mẹ mạnh mẽ tấn công, vòm miệng há to, răng nanh bén nhọn lóe lên ánh sáng lạnh buốt, nhanh chóng mà chuẩn xác cắn vào cổ họng con thỏ trắng.
Con thỏ có hình thể nhỏ, hổ mẹ chỉ cần dùng một phần hai sức lực bình thường là đã có thể cắn nát cổ họng nó, đến khi chắc rằng thỏ trắng không còn tiếng động nào nữa, nó mới buông miệng ra.
Kiều Nghệ chứng kiến toàn bộ quá trình, con ngươi tròn tròn co chặt lại.
Màn biểu diễn của hổ mẹ thực sự đã dạy cho cô một bài học.
Thì ra cô không chỉ cần phải đánh lén mà còn phải biết cắn cổ họng con mồi trước tiên, không để cho chúng có cơ hội chạy thoát!
Kiều Nghệ đăm chiêu gật đầu.
Được lắm, cô đã học được rồi!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Kiều Nghệ cắn chặt vào cổ họng con thỏ trắng, đôi mắt màu lam nhạt đã trút bỏ sự ngây thơ mờ mịt thường ngày mà xẹt qua một tia tàn ác nhanh như chớp.