Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:21:07
Lượt xem: 214
“Này, anh nghe không hiểu tiếng người à? Đại ca của chúng tôi nói chuyện với anh này!” Tôn Vĩnh Trình không nhịn được nữa, giận dữ quát lên một tiếng.
Giọng nói của anh ta có hơi sắc bén, xuyên vào tai làm Kiều Nghệ nhói đau, cô lắc lắc đầu theo bản năng, gầm nhẹ với Tôn Vĩnh Trình một tiếng, cũng vì hành động của cô mà hổ mẹ cũng nhìn về phía Tôn Vĩnh Trình với ánh mắt ác liệt.
Khí thế của hổ mẹ dọa Tôn Vĩnh Trình một hồi, dù gì con người trong tiềm thức cũng có tâm lý sợ hãi trước thú dữ, anh ta nhẹ nhàng lùi lại vài bước.
Đợi Tôn Vĩnh Trình phản ứng lại, cảm thấy bản thân đã mất mặt trước Trình Dao thì sắc mặt rất khó coi, tức giận đùng đùng lườm trở lại.
Sợ cái gì? Không phải chỉ là một con súc sinh hay sao, bây giờ anh ta là người dị năng hệ hỏa cấp 3 kìa!
Nghĩ như thế, ánh mắt Tôn Vĩnh Trình tàn nhẫn, ném ra một quả cầu lửa tấn công hổ mẹ nhưng lại bị hổ mẹ nhẹ nhàng dùng khiên băng ngăn lại. Sau đó những nhũ băng sắc nhọn đ.â.m xuyên qua không khí, nhắm thẳng vào bả vai của Tôn Vĩnh Trình.
Chuyện này xảy ra cũng chỉ trong vài cái hít thở, bầu không khí của người hai đội đôi bên trở thành giương cung bạt kiếm trong chốc lát.
Hự.
Tôn Vĩnh Trình kêu lên một tiếng đau đớn, rút nhũ băng lạnh lẽo ra. Máu màu đỏ sẫm chảy ra từ miệng vết thương, chẳng mấy chốc mà lòng bàn tay của anh ta đã dính đầy m.á.u tươi, anh ta không dám kêu gào nữa, ánh mắt đầy kiêng dè.
“Sao mấy người lại ra tay như thế hả?” Phí Minh lập tức đỡ lấy Tôn Vĩnh Trình đang bị thương, hét to một tiếng: “Mấy người còn muốn vào nhà máy chế biến nữa không đây?”
Tại sao bọn họ có thể động thủ à?
Trình Dao tức đến bật cười.
“Các anh làm ơn hiểu cho rõ ràng, là các anh động tay trước, chỉ cho phép quan đốt lửa còn không cho phép bách tính thắp đèn à? Anh có ý này chứ gì?”
Phí Minh ngơ ra nhưng vẫn mạnh miệng trả lời: “Là con súc sinh này gầm lão Tôn của chúng tôi trước!”
Ai biết vừa mới dứt lời thì phần bụng của anh ta đau nhói, người cũng ngã ra đất.
Người đạp anh ta không phải ai khác ngoài Thẩm Chi Hủ không nói một lời nào suốt từ sau khi xuống xe.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, xoa xoa khớp ngón tay, giọng nói chầm chậm nhưng lại mang theo hơi thở nguy hiểm khó mà coi thường: “Lần sau nói chuyện chú ý một chút.”
Ánh mắt rơi trên người Phí Minh chuyển qua khuôn mặt tái mét của Tôn Vĩnh Trình.
“Nếu như không phải Đại Bạch nương tay thì anh cho rằng nhũ băng này chỉ nhắm vào bả vai anh thôi sao?”
Những lần luyện tập trong khoảng thời gian này, dị năng hệ băng của hổ trắng lớn càng ngày càng được vận dụng thuần thục, ra tay bách phát bách trúng. Nếu như không phải nó không muốn lấy mạng của Tôn Vĩnh Trình, anh ta còn có thể lành lặn đứng ở đây nói chuyện với họ à?
Thẩm Chi Hủ nhếch môi, trên mặt lộ ra nụ cười châm biếm.
Tôn Vĩnh Trình đột nhiên cảm thấy vết thương càng đau đớn hơn, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.
Lúc này Phí Minh cũng được người khác đỡ dậy, bọn họ đều cực kỳ tức giận. Bọn họ đã hoành hành ngang ngược ở tận thế lâu như thế, đây là lần đầu tiên có người dám bắt nạt leo lên đầu bọn họ!
Nhưng bởi vì e ngại uy quyền của Địch Thao mà bọn họ đều không ra tay.
Sắc mặt của Địch Thao cũng trầm xuống, cũng hơi tức giận vì Tôn Vĩnh Trình ra tay trước. Mà bởi vì sự xuất hiện của động vật biến dị nên anh ta tạm thời không muốn trở mặt với bọn họ, chỉ có thể nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Mọi người đều bình tĩnh lại đi, chuyện này đúng thật là lão Tôn của chúng tôi không nên làm vậy. Tôi thay cậu ấy xin lỗi mọi người, có lỗi với mọi người rồi! Mọi người dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý!”
Nói xong anh ta ra hiệu bằng ánh mắt cho những người dị năng ở đằng sau để họ kiềm chế bản thân lại.
Mặc dù những người này không vừa lòng nhưng biết con người Địch Thao lòng dạ độc ác, bây giờ anh ta nói lời mềm mỏng nhưng không biết đợi đến khi đạt được mục đích thì sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Trong lòng mọi người biết rõ nên thu lại ý thù địch.
Mặc dù như thế nhưng mấy người Lý Văn Bân đều không thả lỏng cảnh giác mà càng kiêng dè Địch Thao hơn.
“Bây giờ chúng ta thương lượng chuyện vào nhà máy chế biến nhé?” Địch Thao cười nói.
Trình Dao gật đầu: “Được.”
“Chúng ta đi thẳng đến nhà kho, nếu như ở đó nhiều zombie thì bọn họ sẽ hợp tác giải quyết zombie, đến lúc ấy chia 4:6 như đã nói từ trước, có được không?”
Trình Dao gật đầu đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-126.html.]
“Vậy thì xuất phát đi.”
Địch Thao giải quyết dứt khoát, đưa đàn em quay lại trong xe, sắc mặt lập tức trở nên ác độc.
“Lão Tôn, cậu không sao chứ?” Địch Thao hỏi.
“Đại ca, tôi vẫn ổn.” Tôn Vĩnh Trình trả lời
“Cậu thì sao Phí Minh?”
“Em cũng vẫn ổn, sức lực thằng nhóc kia lớn thật đấy.” Nhìn thì là một tên yếu ớt, vậy mà không ngờ khi ra tay lại hung ác như thế. Phí Minh cau mày xoa xoa vùng bụng còn hơi đau, luôn cảm thấy chắc chắn chỗ bị đạp đã tím lại.
“Dám đụng leo lên đầu tôi, cho bọn họ biết mặt đi! Thông báo xuống dưới, đợi đến được kho lương thực thành công thì g.i.ế.c hết toàn bộ bọn họ!” Địch Thao hung dữ nói, anh ta nghĩ đến Trình Dao thì l.i.ế.m liếm môi: “Còn về cái con nhỏ tên Trình Dao kia thì đừng làm bị thương vội, đánh ngất người mang về!”
“Vâng.” Phí Minh trả lời, nhìn Tôn Vĩnh Trình đang không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì với ánh mắt đồng tình.
Bên khác, Thẩm Chi Hủ ôm hổ trắng nhỏ đi lên khoang xe, không quay lại ngồi ở ghế phụ mà hỏi một câu: “Tại sao lúc nãy Ngao Ngao lại gầm lên với người đàn ông kia vậy?”
Lần đầu tiên anh nhìn thấy hổ trắng nhỏ vô duyên vô cớ hét lên với một người, khó tránh khỏi để ý.
Kiều Nghệ tưởng rằng mình làm gì sai rồi, trong lòng thấp thỏm không yên.
“Grào grào.” Người đẹp ốm yếu, có phải là tôi làm sai rồi không?
“Grừ grừ.” Tôi không cố ý, tại giọng nói của anh ta quá chói tai đến mức đau tai hổ thế nên tôi mới không nhịn được…
Vừa nói Kiều Nghệ vừa vểnh hai chiếc tai đều đã cụp xuống lên, dáng vẻ “Xin lỗi mà, tôi sai rồi” đáng thương.
Thẩm Chi Hủ nhìn mà tim đều thắt chặt lại, lập tức ôm lấy mặt của hổ trắng nhỏ để cô nhìn thẳng vào mình.
“Ngao Ngao không làm sai, không phải buồn.”
Đôi mắt Kiều Nghệ sáng lên.
“Grào.” Thật, thật sao?
“Thật, Ngao Ngao không làm sai, do tên kia dọa em sợ, không trách Ngao Ngao được.”
Kiều Nghệ nghĩ kỹ lại, cảm thấy Người đẹp ốm yếu nói cũng có lý, đôi mắt màu xanh lam nhạt ảm đạm dần dần khôi phục lại ánh sáng.
“Grào grào.” Người đẹp ốm yếu, anh nói đúng lắm. Tên kia nhát gan quá rồi, tôi chỉ gầm lên một tiếng mà anh ta đã thẹn quá hóa giận tấn công chúng ta. Có mỗi thế mà đòi theo đuổi nữ chính nữa á, quá low rồi!
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, trái tim thắt chặt của anh dần dần bình phục trở lại. Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa xoa sợi râu cứng của hổ trắng nhỏ.
“Không buồn nữa hửm?”
Kiều Nghệ lắc lắc đầu.
“Grào grào.” Không buồn nữa!
“Grừ grừ.” Nhưng như thế này liệu bọn họ có ghi thù chúng ta không? Tôi luôn cảm thấy bọn họ không phải là người tốt.
Nghĩ đến Người đẹp ốm yếu còn ra mặt vì mình mà đạp tên đàn ông đeo kính kia, Kiều Nghệ chợt thấy trong lòng ấm áp.
“Ngao Ngao đang lo lắng điều gì à?” Thẩm Chi Hủ nghĩ kỹ, trả lời dựa vào phán đoán của bản thân: “Nếu như Ngao Ngao đang lo lắng bọn họ sẽ vì thế mà đối phó với chúng ta, vậy thì tôi có thể nói với em cho dù có chuyện hôm nay hay không, bọn họ vẫn sẽ ra tay với chúng ta thôi.”
Tai của Kiều Nghệ run lên điên cuồng vài lần.
“Grào grào.” Tại, tại sao vậy?
“Nhìn bọn họ đã không giống người tốt rồi mà.” Thẩm Chi Hủ cười nhẹ một tiếng, cúi đầu, dùng mũi cọ cọ vào đôi tai tròn của hổ trắng nhỏ.
Đôi tai nhỏ mềm mại, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Dưới khoảng cách gần như thế, mắt của Kiều Nghệ sắp lác trở thành mắt gà chọi luôn rồi. Cô nhịn lại sự ngượng ngùng, tiếp tục hỏi.
“Grào grào.” Chỉ là vì bọn họ không phải người tốt sao? Vậy thì tại sao bọn họ lại muốn hợp tác với chúng ta?