Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:20:31
Lượt xem: 215
Ở bên kia, người đàn ông đeo kính không hiểu tại sao Địch Thao lại muốn hợp tác với nhóm người Trình Dao nên quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Địch Thao.
“Đại ca, anh đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ gì là nghĩ gì hả?”
“Là chuyện hợp tác với bọn họ đó!”
Địch Thao chế nhạo: “Phí Minh, cậu quên chuyện gì đã xảy ra với nhóm đầu trọc rồi à?”
Người đàn ông đeo kính, cũng tức là người tên Phí Minh, nghe thấy lời nói của Địch Thao bỗng nhớ ra rằng nhóm người đầu trọc đã đến kho lương thực này mấy ngày trước. Vốn dĩ đoàn xe của bọn họ rất tự tin đi qua đó, nhưng kết quả khi trở về thì chỉ còn lại người đàn ông đầu trọc và mấy người thân tín của anh ta.
Cho dù có dò hỏi như thế nào thì bọn họ cũng không chịu nói chuyện gì đã xảy ra ở kho lương thực, cũng bởi vì vậy mà rất nhiều địa bàn của bọn họ đã bị người khác đánh chiếm.
“Có phải đại ca lo sợ kho lương thực bên kia có quá nhiều zombie nên muốn để cho nhóm người Trình Dao làm bia đỡ đạn trước không?”
“Rất thông minh.” Địch Thao tán thưởng liếc nhìn Phí Minh.
Tôn Vĩnh Trình nghe thấy, muốn nói lại thôi.
“Vĩnh Trình, muốn nói gì cứ nói thẳng đi.” Địch Thao chú ý tới vẻ mặt anh ta, nói.
“À thì, đại ca, anh có thể tha mạng cho Trình Dao được không?”
Trình Dao ư?
Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng kia, khát vọng chinh phục trong lòng Địch Thao bùng lên, anh ta l.i.ế.m môi, ánh mắt u ám.
“Tất nhiên là có thể rồi.”
Tôn Vĩnh Trình cười vui vẻ: “Cảm ơn đại ca nhiều lắm!”
Phí Minh nhìn thấy tên nhóc này còn chưa phát hiện ra gì, liếc nhìn anh ta với ánh mắt thông cảm.
Thằng ngốc này, rõ ràng đại ca cũng bị người phụ nữ tên Trình Dao kia hấp dẫn, anh ta vẫn còn đắc ý như vậy! Đến khi biết được sự thật chắc hẳn anh ta sẽ phải khóc!
Phí Minh lắc đầu, mặc niệm trước cho Tôn Vĩnh Trĩnh.
Sau khi tới thành phố Hải Á, nhóm người Địch Thao cố ý lựa chọn con đường có ít zombie nhất để đi đến kho lương thực, mặc dù là vậy vẫn có rất nhiều zombie ngửi được mùi tanh tràn ra, lấp đầy con đường vốn cũng không được rộng rãi.
Vào lúc này, nhóm người Địch Thao không lựa chọn xuống xe mà đạp mạnh chân ga, dùng chiếc xe đã được gia cố bằng dị năng hệ kim hung hăng đánh bật bầy zombie, bánh xe nghiền nát thân thể zombie, tiếng xương gãy giòn tan vang lên không ngừng.
Cùng lúc đó các dị năng giả trong đoàn xe Địch Thao cũng thể hiện năng lực của mình và sử dụng đủ loại dị năng để dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ bầy zombie đang chặn đường.
Kiều Nghệ và hổ mẹ đang ở thùng xe, mặc dù cô không biết tình hình chiến đấu ở bên ngoài như thế nào nhưng khi bị mùi hôi thúi đặc trưng trên người zombie xộc vào mũi vẫn khiến cô bị hắt hơi khó chịu, cô cố gắng rúc vào người hổ mẹ.
“Rống?”
Hổ mẹ khó hiểu liếc nhìn nhóc con, thấy tâm trạng của cô có vẻ không tốt, nó dùng chân vuốt ve tai cô vài lần, cố gắng làm cô vui lên.
“Grừ grừ…” Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?
Kiều Nghệ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hổ rất giống mình, thấy bên trong tràn ngập sự lo lắng, cô nghiêng đầu dụi vào bụng hổ mẹ.
“Grừ grừ…” Mẹ ơi, con không sao hết. Ngaooo, là do bên ngoài thúi quá nên thấy hơi khó chịu.
Thấy hổ mẹ có vẻ không bị ảnh hưởng gì, Kiều Nghệ tò mò liếc nhìn nó.
“Grừ grừ…” Mẹ ơi, mẹ không cảm thấy khó chịu à?
Cô nhớ hổ mẹ cũng không thích mùi của zombie.
Hổ mẹ đáp lại bằng cách áp trán mình vào trán nhóc con, nhẹ nhàng cọ xát.
Trong lòng Kiều Nghệ dịu lại, cô cũng cọ lại vài lần.
“Chậc, thực lực đám người kia cũng khá mạnh nha.” Giọng điệu quái gở của Cao Hoằng Khải vang lên.
Kiều Nghệ nghe thấy vậy thì đứng dậy và đi đến phía trước xe, hổ mẹ cũng theo sau cô từng bước một.
“Grừ grừ…” Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?
Rõ ràng là Kiều Nghệ tới để xem náo nhiệt.
Cao Hoằng Khải cũng biết rằng bình thường Thẩm Chi Hủ sẽ không trả lời anh ta vì vậy anh ta chỉ nói đơn giản về hành vi của nhóm Địch Thao cho hổ trắng nhỏ nghe, Kiều Nghệ trợn mắt kinh ngạc.
“Ngao Ngao bị dọa sợ rồi sao?” Thẩm Chi Hủ thấy thế thì dịu dàng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-124.html.]
Kiều Nghệ phục hồi tinh thần và quay đầu nhìn Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ…” Làm gì có chuyện đó chứ? Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.
Nói xong, Kiều Nghệ không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
“Grừ grừ…” Đám người kia có nhiều dị năng giả như vậy, nếu chúng ta phải đối đầu với bọn họ thì có phải sẽ trở thành hai bên cùng chịu thiệt không?
Tuy Thẩm Chi Hủ nghe không hiểu nhưng từ trong ánh mắt lo lắng của hổ trắng nhỏ cũng có thể đoán được một chút suy nghĩ của cô, anh đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cô, an ủi: “Em đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”
“Grừ grừ…” Anh nói có thật không?
Kiều Nghệ nhìn thấy ánh mắt điềm tĩnh và dịu dàng của Người đẹp ốm yếu, tâm trạng hơi bất an của cô không hiểu sao đã được xoa dịu rồi, cô ngẫm nghĩ một lát rồi chủ động bò ra trước xe và nằm trong vòng tay của Người đẹp ốm yếu.
“Gào…”
Cô kêu lên một tiếng vô nghĩa nhưng lại khiến Thẩm Chi Hủ vui mừng được yêu mà sợ, dang hai tay ôm cô vào lòng.
Cao Hoằng Khải ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì hâm mộ tới mức sắp đỏ mắt luôn rồi, nhưng khi anh ta ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu thấy đôi mắt cực kỳ lạnh lùng của hổ mẹ thì tâm trạng đố kỵ của anh ta biến mất ngay lập tức.
Thôi bỏ đi, anh ta không dám động đậy, thật sự không dám động đậy.
“Có chuyện gì vậy Ngao Ngao?”
Thẩm Chi Hủ vừa hỏi xong thì ngay lập tức hổ trắng nhỏ vùng ra khỏi vòng tay anh, bò ngược lại thùng xe.
Thẩm Chi Hủ: “…”
Cái loại cảm giác bản thân chỉ là công cụ hình người lại tới nữa rồi.
Anh bất lực xoa ấn đường.
“Grừ grừ…” Không có gì đâu, ngaoo, chỉ là đột nhiên muốn ôm anh vậy thôi.
Biết Người đẹp ốm yếu không nghe hiểu được, Kiều Nghệ không ngại gì nói ra.
“Grừ grừ…” Làm sao nào, chẳng lẽ không được à?
Kiều Nghệ vung đuôi một cái, rất rõ ràng là cô đang vô cùng đắc chí.
Vốn là Thẩm Chi Hủ còn đang cảm thấy hơi ấm ức nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của hổ trắng nhỏ như vậy tâm trạng anh khá hơn rất nhiều, anh vội vàng ngẩng đầu xoa đôi tai tròn nho nhỏ của cô.
“Quỷ nghịch ngợm.”
Lêu lêu lêu…
Kiều Nghệ cố tình làm mặt xấu trêu ghẹo Người đẹp ốm yếu, nhưng vì cô làm lần đầu tiên nên chưa quen, lúc lè lưỡi ra không những không giống mặt xấu mà còn nhìn khá ngốc nghếch và đáng yêu.
Thẩm Chi Hủ cảm thấy buồn cười, điều này làm anh nhớ tới con husky Tạ Vân Nhã nuôi: “Học cái gì không học, sao em lại đi học Husky chứ?”
Kiều Nghệ: "..."
Cô tức giận đến mức giơ chân.
“Gào gào…” Husky cái gì chứ! Người đẹp ốm yếu chỉ biết nói bậy thôi, đúng là không biết thưởng thức gì hết!
Giọng cô bởi vì kích động mà có vẻ vang dội, Thẩm Chi Hủ cũng cố gắng hết sức để kìm lại khóe miệng đang cong lên, nhưng khả năng nhịn cười của Cao Hoằng Khải không siêu bằng Thẩm Chi Hủ, anh ta dứt khoát bật cười ha hả.
Kiều Nghệ: “…”
Chết tiệt, đi c.h.ế.t đi. Hừ! (๐•̆ ·̭ •̆๐)
Kiều Nghệ oán hận liếc Thẩm Chi Hủ mấy cái, sau đó quay đầu đi thẳng về phía thùng xe.
Hổ mẹ cũng theo cô quay trở về, trong đôi mắt hổ dường như còn sót lại một chút ý cười.
Cũng may Kiều Nghệ không phát hiện ra, nếu không cô sẽ càng dỗi hơn.
...
Có đoàn xe của Địch Thao đi trước mở đường nên áp lực của nhóm người Trình Dao cũng giảm đi không ít, có điều bọn họ cũng không lấy đó làm vui mừng mà càng cảnh giác hơn với nhóm người Địch Thao.
“Đội trưởng, tôi đã dùng sức mạnh tinh thần để quan sát, đoàn xe của Địch Thao có tổng cộng hai mươi ba người, trong đó có mười người vẫn chưa ra tay, không biết là do bọn họ là người bình thường hay là đang bảo tồn thực lực, nhóm này có bao gồm Địch Thao. Còn mười ba người còn lại có đủ năm hệ dị năng gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Trong đó có chín người là dị năng giả cấp 3, bốn người là dị năng giả cấp 2.”
Sau khi nhận được phản hồi của sức mạnh tinh thần mở rộng, Phù Nhã Vấn nói việc này cho Trình Dao.
(Thẩm Chi Hủ: Hôm nay làm công cụ hình người cho vợ.) (〃ノωノ)