Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:19:53
Lượt xem: 237
Lúc này, hổ mẹ dường như cảm nhận được điều gì đó đột nhiên đưa mắt nhìn về phía thú hai chân Trình Dao.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, Trình Dao sững sờ, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ.
Hổ mẹ thấy vậy l.i.ế.m lông quanh miệng, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Kiều Nghệ nghe Người đẹp ốm yếu hỏi thì ngẩn người, cô chưa kịp phản ứng thì Người đẹp ốm yếu đã gọi cô thêm lần nữa.
"Ngao Ngao?"
Kiều Nghệ phục hồi tinh thần bối rối nhìn vào đôi mắt tươi cười của Người đẹp ốm yếu.
"Em có muốn đến thành phố Hải Á không?"
Kiều Nghệ quay đầu nhìn về phía hổ mẹ không ngờ hổ mẹ cũng đang nhìn cô, rõ ràng là để cô quyết định, sau đó lại nhìn Lý Văn Bân, thấy ánh mắt bọn họ đều đang tập trung vào cô thì trong lòng đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.
Tại sao cô lại cảm giác mình đã trở thành người ra quyết định của nhóm người này? Không đúng, là hổ ra quyết định!
Thế quái nào sự việc lại phát triển thành ra thế này rồi?
"Ngao Ngao, mi có muốn đi Hải Á không? Trước tận thế thì đây là một thành phố lớn!" Chắc là sợ hổ trắng nhỏ không muốn đi Lý Văn Bân lo lắng bổ sung, Thẩm Chi Hủ hờ hững nhìn qua, làm cho tóc gáy anh ta dựng lên rồi thành công ngậm miệng lại.
Thành phố Hải Á?
Dường như cô chưa từng nhìn thấy thành phố này trong sách thì phải? Nhưng cũng có thể cô đã thấy rồi nhưng quên mất cũng nên.
Kiều Nghệ l.i.ế.m chân, nghĩ rằng vừa nãy Lý Văn Bân đã nói rằng thành phố Hải Á là căn cứ lương thực hàng hóa. Cô cũng không biết không gian của Người đẹp ốm yếu lớn đến mức nào, bọn họ đi thu thập thêm vật tư cũng tốt. Vì vậy trước sự chờ đợi của mọi người cô gật đầu.
"Grừ grừ…" Vậy thì đi đi!
Lý Văn Bân cùng những người khác thở phào nhẹ nhõm, không cần hỏi ý kiến
của Thẩm Chi Hủ nữa và bắt đầu thảo luận về việc đi đến thành phố Hải Á vào ngày mai.
Phù Nhã Vấn lúc này cũng lén lút thì thầm với bạn trai Triệu Tư Trạch: “Em không thể tin được rằng một ngày nào đó lịch trình của chúng ta lại bị một con hổ nhỏ quyết định!”
Cô ta vừa dứt lời Triệu Tư Trạch vội che miệng người yêu lại, lén nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy anh không chú ý tới chuyện này, nhỏ giọng nói: “Có rất nhiều chuyện em không biết đâu, lần sau đừng có nói linh tinh.”
Anh ta cũng là một người đàn ông, bằng trực giác của mình anh ta có thể cảm nhận được khí chất nguy hiểm trên người Thẩm Chi Hủ tốt hơn Phù Nhã Vấn, còn Lý Văn Bân và những người khác thì có một sự kính sợ không thể giải thích được đối với Thẩm Chi Hủ. Điều này khiến anh ta mơ hồ nhận ra rằng Thẩm Chi Hủ không dễ đắc tội nên anh ta không muốn cô bạn gái điên khùng của mình dây dưa đến Thẩm Chi Hủ.
Phù Nhã Vấn không phục kéo tay Triệu Tư Trạch ra: "Em nói cho anh biết, sao lại bịt miệng em?"
“Anh sợ em sẽ có vạ miệng đó!”
"Xí…" Phù Nhã Vấn trợn mắt nhìn Triệu Tư Trạch, nhưng cũng không nói về chuyện đó nữa.
“Ngao Ngao còn muốn ăn không?” Ngao Ngao đã ăn xong cá khô, Thẩm Chi Hủ lại lấy ra một gói khác.
"Ngaooo…" Tất nhiên rồi!
Kiều Nghệ gật đầu thật mạnh, nghe thấy tiếng túi nilon bị xé ra, cô cúi người chờ đút.
Sau khi ăn xong gói cá khô, Lý Văn Bân và những người khác vẫn đang thảo luận về việc đi đến thành phố Hải Á, lúc này Thẩm Chi Hủ cũng cất thảm đi dẫn hai con hổ trở về phòng của mình.
Đêm nay anh không cần phải thức canh, anh có thể ôm hổ trắng nhỏ trong lòng ngủ đến sáng.
Thẩm Chi Hủ nghĩ như vậy, đáng tiếc vẫn là anh nghĩ quá nhiều rồi, hổ trắng nhỏ đêm nay không có ngủ trong n.g.ự.c anh mà là ôm lấy hổ trắng lớn ngủ, hoàn toàn quên mất anh, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ say.
Thẩm Chi Hủ: “…”
Anh không còn lựa chọn nào khác vì anh không thể tranh lại với hổ trắng lớn, vì vậy anh chỉ có thể cô đơn đắp chăn một mình vượt qua đêm dài.
(Kiều Nghệ: Nóc nhà quyền lực belike.) (✧◡✧)
…
"Này, phía trước có một đoàn xe."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-122.html.]
Cao Hoằng Khải lái một chiếc ô tô cải tiến, cho dù tụt lại phía sau Lý Văn Bân và những người khác nhưng anh ta vẫn có thể nhìn rõ tình hình phía trước.
Thẩm Chi Hủ nghe vậy ngẩng đầu liếc nhìn, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn hổ trắng nhỏ đang nằm trên người hổ trắng lớn, cắn vào tai nó.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này anh đều không khỏi cảm thán, hổ trắng lớn tính tình thật tốt, dù hổ trắng nhỏ có quậy thế nào nó cũng không nhúc nhích.
Dường như nhận thấy ánh mắt của Thẩm Chi Hủ, Kiều Nghệ ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đẹp kia, cô hơi giật mình sau đó cắn vào tai hổ mẹ rồi kêu lên.
"Grừ grừ…"Anh đang nhìn gì thế Người đẹp ốm yếu?
"Ngao Ngao, em có muốn qua đây với tôi không?"
Anh vừa nói xong, Kiều Nghệ liền lắc đầu.
"Grừ grừ…" Nếu Người đẹp ốm yếu buồn chán có thể cùng Cao Hoằng Khải trò chuyện, trong xe chỉ có một mình hổ mẹ đương nhiên là tôi muốn chơi với mẹ rồi!
Bị hổ trắng nhỏ từ chối, Thẩm Chi Hủ có chút thất vọng nhưng ánh mắt vẫn nhìn trên người hổ trắng nhỏ, tựa như nhìn không đủ.
Kiều Nghệ bị Người đẹp ốm yếu nhìn như thế thì có chút không được tự nhiên bèn bò vào trong n.g.ự.c hổ mẹ, đáng tiếc thân thể của cô đã lớn lên rất nhiều không thể dễ dàng rúc vào hổ mẹ như trước nữa. Hổ mẹ có chút nóng nảy cắn cổ kéo cô ra, hai chân dày ấn lên đầu cô, chiếc lưỡi dài l.i.ế.m liếm đám lông rối bù trên người cô.
Kiều Nghệ: "..."
Mẹ này, sao không cho con chút thể diện nào hết dzạ?
Thẩm Chi Hủ chứng kiến
cảnh này nhẹ nhàng cười ra tiếng, sau đó nhận lại được ánh mắt tức giận chằm chằm của hổ trắng nhỏ.
Biết xấu hổ, biết thẹn thùng, còn biết tức giận trừng người, trên đời này còn có con hổ trắng nhỏ nào đáng yêu như Ngao Ngao không?
Chắc chắn là không có rồi!
Trong lòng Thẩm Chi Hủ, hổ trắng nhỏ chính là báu vật độc nhất của anh!
"Này, người đẹp! Các cô cũng định vào thành phố Hải Á sao?"
Những người trong đoàn xe phía trước chú ý đến Trình Dao và đồng bạn khác phía sau, bọn họ ngừng lại theo tín hiệu của người dẫn đầu, muốn thăm dò đám người Trình Dao. Chỉ là họ không ngờ người dẫn đầu của đoàn xe kia lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, điều này làm cho ánh mắt người đàn ông nhuộm tóc vàng sáng lến, Người đàn ông có mái tóc màu vàng lập tức sáng mắt lên, vẻ mặt cũng lộ ra mấy phần lưu manh.
Trình Dao lười nhìn anh ta, thậm chí còn không thèm dừng xe.
Người đàn ông tóc vàng thấy đại ca ngồi sau xe không nói gì, bèn mạnh dạn lái xe chặn đường Trình Dao ép xe của nàng dừng lại.
Xe Trình Dao vừa dừng lại, Lý Văn Bân phía sau cũng dừng xe lại.
"Anh muốn gì?" Trình Dao lạnh lùng nhìn người đàn ông tóc vàng.
"Muốn cùng người đẹp kết bạn. Cưng đến từ đâu thế? Tôi là Tôn Vĩnh Trình, dị năng giả hệ hoả cấp 3, xứng với cô chứ?" Người đàn ông tóc vàng Tôn Vĩnh Trình còn thổi hơi ngược lên trán hất bay mái tóc, cảm thấy như vậy rất đẹp trai.
Vẻ mặt ba người Phù Nhã Vấn đều lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, có lẽ bọn họ đang thắc mắc tên đần nay từ đâu chui ra, đóng hề hay gì?
Ngược lại, người đàn ông đeo kính ngồi ở ghế phụ lại không khách khí cười nhạo ra tiếng.
"Không phải chứ lão Tôn, mới lần đầu gặp mặt mà anh đã báo tên họ luôn rồi á?”
"Anh biết gì không? Cưới vợ là phải cưới liền tay!" Tôn Vĩnh Trình trừng mắt nhìn người đàn ông đeo kính, sau đó nheo mắt nhìn Trình Dao cười: "Thế nào người đẹp? Có hứng thú làm bạn gái anh không?”
Anh ta là một dị năng giả hệ hỏa có sức tấn công mạnh mẽ, trong đoàn xe cũng không có ai có thể hơn được anh ta. Tôn Vĩnh Trình không tin người đẹp này không bị cám dỗ.
Trình Dao cũng lười chẳng muốn lãng phí lời nói với tên Tôn Vĩnh Trình này, vừa lúc Lý Văn Bân nhận ra có chuyện không ổn lập tức chạy lên chỗ xe đứng sóng vai với Trình Dao.
"Đội trưởng Trình, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Tôn Vĩnh Trình đảo qua Lý Văn Bân mấy lần, bĩu môi khinh thường.
Cái tên này muốn sắc không có sắc, đã vậy trông còn già hơn mình, gu thẩm mỹ của người đẹp không tệ đến vậy chứ?
"Người đẹp, cưng họ Trình sao? Trong tên anh cũng có Trình, xem ra chúng ta rất có duyên, anh có thể gọi cưng là Trình Trình được không?" Nụ cười cợt nhả của Tôn Vĩnh Trình thiếu chút nữa ngấy c.h.ế.t gã đeo mắt kính rồi.
"Lão Tôn, anh đủ rồi đấy!"