Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:18:32
Lượt xem: 206
"Không tin thì thôi.”
"Được rồi." Lưu Minh Sam hờn dỗi: “Nhưng làm sao chị biết bọn họ có đồng ý ở lại đây hay không?”
Thôn làng của bọn họ chỉ là một vùng hẻo lánh khỉ ho cò gáy trước thời tận thế, thanh niên trai tráng trong thôn không ai là không muốn đến thành phố lớn cả. Sau khi tận thế bùng nổ, tuy thôn của bọn họ không có nhiều người nhiễm virus zombie nhưng đại đa số những người sống sót đều ở độ tuổi trung niên, người già cũng có vài người, mà nhóm người này vừa nhìn là biết đến từ thành phố lớn, làm gì có chuyện sẽ đồng ý ở lại thôn của bọn họ?
Lưu Y Na cũng nhăn mặt theo: “Haiz, em không nói không ai bảo em câm đâu.”
“Em chỉ nói sự thật mà thôi.”
"Cứ dẫn bọn họ về trước đi đã, còn muốn ở lại hay không là tùy thuộc vào bọn họ."
Lưu Minh Sam rầu rĩ “ừ” một tiếng.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Lý Văn Bân và những người khác đã đến được thôn Đường Hà dưới sự dẫn đường của hai chị em Lưu Y Na.
Đó là một cái thôn nhỏ, ngoài cửa thôn còn có hai người trung niên đứng canh giác, khi nhìn thấy hai chị em Lưu Y Na đã trở lại thì bọn họ đều vui sướng không thôi.
“Na Na, Sam Sam, hai đứa về rồi đấy à?”
Lưu Minh Sam bị gọi là Sam Sam ngượng chín cả mặt: “Chú ơi, cháu đã bảo chú đừng gọi cháu là Sam Sam nữa mà!”
Ở đây đang có người ngoài đấy, gọi Sam Sam làm cậu ta mất mặt muốn chết!
Người đàn ông được Lưu Minh Sam gọi là chú bật cười ha ha, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe phía sau thì nụ cười của ông ấy cũng nhạt dần.
“Na Na, bọn họ là ai vậy?"
"Chú ơi, bọn họ là những người sống sót đi ngang qua đây, bọn họ đã xử lý được con bạch tuộc biến dị rồi!”
"Cái gì? Là thật sao?”
"Dạ vâng, đương nhiên là thật rồi, cháu và em trai đều tận mắt chứng kiến mà!"
Người đàn ông trung niên vui mừng khôn xiết.
Lý Văn Bân và Trình Dao cũng xuống xe theo, sau một hồi nói chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc bọn họ đã được thôn dân nhiệt tình chào đón vào thôn.
Có lẽ là để cảm ơn bọn họ đã xử gọn con bạch tuộc biến dị, người đàn ông trung niên còn chuẩn bị một căn nhà ba tầng cho bọn họ, có thể coi là một nơi có lối kiến trúc vô cùng nguy nga tráng lệ ở thôn Đường Hà này.
Trước sự nhiệt tình của dân làng, Lý Văn Bân, Đặng Hoài Hoa và cả Trình Dao đang thảo luận riêng, dự định sẽ đưa cho thôn dân một nhánh xúc tu của bạch tuộc khổng lồ coi như phí tá túc qua đêm của bọn họ.
Lúc đầu, dân trong thôn Đường Hà đều không muốn chấp nhận nhưng cuối cùng, dưới thái độ cứng rắn của Lý Văn Bân và đôi mắt phát sáng lấp lánh của đám trẻ con trong thôn, họ đã nhận lấy xúc tu.
"Haiz…” Lý Văn Bân thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Những thôn dân này cũng hơi nhiệt tình quá rồi thì phải.”
"Đúng vậy." Đặng Hoài Hoa cũng cảm thấy như vậy.
Đã lâu lắm rồi kể từ khi tận thế nổ ra, anh ta đã quen với cảnh con người chèn ép lẫn nhau, hiện giờ lại gặp được một đám thôn dân vừa nhiệt tình lại thuần phác thật sự là có chút không quen.
Ba người trở về nhà ở tạm, sau khi biết đã chia phòng xong bèn dự định chuẩn bị bữa tối.
Kiều Nghệ và hổ mẹ đã ăn xong cả năm gói thịt bò khô, bây giờ lại nghe tin sắp có bữa tối, cô lại nghĩ đến món bạch tuộc teppanyaki. Cô dùng đôi chân ngắn cũn cỡn chạy đến chỗ Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ…” Này Người đẹp ốm yếu, tôi muốn ăn bạch tuộc teppanyaki!
Cơn giận dỗi của Kiều Nghệ đến rồi đi rất nhanh, sau khi ăn xong thịt bò khô, cô đã quên mất chuyện trước đó không còn chút gì, lúc này đang sốt sắng nhìn chằm chằm vào Người đẹp ốm yếu khiến anh chỉ muốn bật cười.
"Không phải em vừa mới ăn hết năm gói thịt bò khô rồi sao, lại đói bụng à?"
"Grừ grừ…” Vừa rồi chỉ là đồ ăn vặt mà thôi, bây giờ mới đến bữa tối chứ.
Lời phản bác của Kiều Nghệ vô lý mà quyết đoán vô cùng.
"Nhóc hổ tham ăn!" Thẩm Chi Hủ cố ý trừng mắt nhìn con hổ trắng nhỏ sau đó lấy một cái xúc tu to khỏe từ trong không gian ra rồi gọi Trần Khải Lương đến, dùng nước sạch rửa xúc tu xong thì đưa cho hổ trắng lớn: “Đại Bạch, mi ăn đi này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-117.html.]
Hôm nay hổ trắng lớn không đi săn mồi, những gì nó ăn hôm nay đều là động vật mà bọn họ đã cố ý săn từ trước khi khởi hành, bây giờ nó vừa mới chiến đấu xong, nên ăn thứ gì đó ngon lành để bổ sung dinh dưỡng.
Hổ mẹ ngửi ngửi miếng xúc tu, sau đó hạ thấp người xuống bắt đầu lười biếng dùng bữa tối của mình.
Kiều Nghệ liếc nhìn hổ mẹ rồi quay sang nhìn Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ…” Của tôi đâu?
"Ngao Ngao muốn ăn sống không?"
Kiều Nghệ do dự vài giây rồi lắc đầu.
"Vậy thì chờ một lát đã."
Được thôi.
Kiều Nghệ l.i.ế.m liếm lông ở bên khóe miệng, khóe mắt thoáng nhìn thấy hổ mẹ đang ăn vô cùng ngon lành, cô nghĩ ngợi hồi lâu rồi đi tới, gào lên một tiếng rồi cắn vào cái xúc tu.
Thịt xúc tu mềm khiến Kiều Nghệ ăn đến mức nước dãi rơi đầy đất, cô không khỏi ăn thêm vài miếng nữa.
Giữa lúc đó, hổ mẹ ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy con non đang ăn vui vẻ, cái đuôi đung đưa, đôi mắt tương tự như hổ con hơi nheo lại.
Khi Phù Nhã Vấn nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta đột nhiên cảm thấy đói bụng.
"Em muốn ăn sashimi." Cô ta càu nhàu nói.
"Nằm mơ đi rồi được ăn." Triệu Tư Trạch bỏ lại một câu rồi đi vào phòng bếp giúp đỡ.
Trình Dao thấy đôi tình nhân đang cãi nhau thì không khỏi mím môi cười khẽ, ánh mắt chầm chậm rơi xuống người con hổ trắng to lớn đang ăn, ánh mắt dịu dàng.
“Ợ…”
Vào buổi tối, Người đẹp ốm yếu đơn độc mở một bếp lò nhỏ cho mình, mặc dù đó không phải là bạch tuộc nướng mà cô muốn ăn, nhưng con bạch tuộc nướng đó cũng đủ để khiến cô ăn thoải mái, đến nỗi bụng cô ợ đầy.
Kiều Nghệ lại ợ thêm lần nữa, lén lút nhìn hổ mẹ và Người đẹp ốm yếu, thấy bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào mình, thẹn thùng run run râu xấu hổ.
Ôi chao, tại sao đều ngồi nhìn hổ con vậy, cái chuyện ợ này cô cũng không khống chế được mà!
“Ăn no quá hả?” Thẩm Chi Hủ dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống sờ sờ vào bụng nhỏ của cô, chạm vào cái bụng tròn vo của cô, không khỏi lo lắng: “Lần sau em không được ăn nhiều như vậy nữa!”
Suy cho cùng vẫn là anh quá cưng chiều hổ trắng nhỏ rồi, tối nay anh phải kiểm soát lượng thức ăn của cô.
Kiều Nghệ lùi lại mấy bước, không để cho Người đẹp ốm yếu chạm vào cái bụng tròn vo của mình.
Thẩm Chi Hủ sững sờ, sau đó mỉm cười: “Ngao Ngao xấu hổ sao?”
Mới không có!
Kiều Nghệ nghiêng đầu, không thèm nhìn Người đẹp ốm yếu, ai ngờ chuyển hướng lại đúng về phía hổ mẹ nhìn cô với ánh mắt có vài phần chế nhạo, cô uất ức dùng chân cào cào sàn vài lần.
Hứ! Cô không thể nhịn được mà, ai biết được tay nghề của Người đẹp ốm yếu lại tuyệt vời như thế, cô cũng chỉ ăn nhiều thêm một chút xíu xíu thôi.
Thật sự muốn ăn nhiều thêm một ít nữa…(ノдヽ)
“Như thế cũng không được, chúng ta ra ngoài đi bộ một lúc đi, vừa lúc để cho em tiêu bớt cơm.” Thấy trời vẫn còn sớm, Thẩm Chi Hủ đưa ra lời đề nghị này.
Kiều Nghệ cũng biết mình đã ăn rất nhiều, không thể từ chối lời đề nghị của Người đẹp ốm yếu.
Ngay sau đó, Thẩm Chi Hủ dắt hai mẹ con hổ trắng ra cửa, trùng hợp gặp chị em nhà Lưu Y Na với một trưởng lão đi đến cửa, bọn họ thấy hai con hổ trắng, có hơi căng thẳng.
Lưu Minh Sam đứng trước mặt chị gái và trưởng lão, sợ rằng hai con hổ trắng bất chợt xông lên.
Thẩm Chi Hủ thản nhiên liếc nhìn cậu ta, không quan tâm chút nào đến sự cảnh giác của Lưu Minh Sam.
“Anh muốn đi đâu sao?” Lưu Y Na kéo Lưu Minh Sam qua, hiền hòa hỏi.
“Ngao Ngao ăn no, tôi mang họ ra ngoài đi dạo một lúc.”