Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:17:30
Lượt xem: 226
Vị “sếp lớn” này vẫn bình tĩnh như vậy, nhất định bọn họ sẽ không sao đâu!
Đám người của Lý Văn Bân kéo giãn khoảng cách với con bạch tuộc, đủ loại dị năng công kích về phía nó, đến cả Thạch Kính Tùng cũng vứt chiếc xe đi, ném về phía đầu con bạch tuộc.
Thẩm Chi Hủ không tham gia vào cuộc chiến đấu, mà nhìn về phía Đặng Hoài Hoa và người bình thường Dương Bội Doanh đang đứng chung một chỗ, sắc mặt bình thản nhìn dị năng cấp 3 đấu với bạch tuộc không chút thương tổn nào. Hổ trắng lớn có dị năng cấp 4 đang nhìn chằm chằm vào thân hình của con bạch tuộc, anh đoán rất có thể con bạch tuộc này ít nhất cũng là ở cấp 4.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, anh không giúp gì sao?
Kiều Nghệ sốt ruột nhìn Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ cũng thu hồi suy nghĩ, ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói với hổ trắng nhỏ: “Nếu tôi mà ra tay, mấy người bọn họ sẽ không có cơ hội rèn luyện.”
Sau này bọn họ còn sẽ gặp nhiều loại động vật biến dị mạnh hơn nhiều, anh không thể lúc nào cũng giúp bọn họ. Bọn họ cần phải trưởng thành, cần phải rèn giũa, con bạch tuộc này là tiết học rèn luyện đầu tiên.
Kiều Nghệ hiểu rõ, nhìn sang hổ mẹ đang bừng bừng khí thế chiến đấu, không khỏi lo lắng.
Thẩm Chi Hủ hiểu cô đang lo sợ điều gì, dịu dàng an ủi: “Ngao Ngao đừng lo, tôi sẽ không để hổ trắng lớn bị thương.”
Có sự cam đoan của Người đẹp ốm yếu, tim của Kiều Nghệ mới dần buông xuống.
Đòn tấn công không đau không ngứa của đám người Lý Văn Bân đã khiến cho con bạch tuộc khổng lồ kia tức giận, không những vậy mà nhũ băng của hổ trắng lớn còn khiến nó cảm thấy tính mạng của mình đang bị đe dọa. Nó chỉ dùng một xúc tu quấn chặt quanh lan can để cố định cái đầu khổng lồ của mình còn bảy chiếc xúc tu còn lại đều thi nhau xông tới trước mặt Lý Văn Bân.
"Mau tránh ra!"
Trình Dao hét lớn, thấy Trần Khải Lương vô tình bị xúc tu quăng ra ngoài, nàng lập tức điều khiển dây leo kéo Trần Khải Lương trở về.
Sức mạnh của con bạch tuộc khổng lồ kia khủng khiếp vô cùng, Trần Khải Lương mới chỉ bị nó quăng đi mà sắc mặt cũng phải tái đi vì đau đớn.
Bóng dáng của hổ mẹ chợt lóe lên, né tránh đòn tấn công của con bạch tuộc, móng vuốt sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo mạnh mẽ túm lấy xúc tu. Hổ mẹ học theo Thẩm Chi Hủ, móng vuốt của nó đi kèm với dị năng hệ băng khiến xúc tu của con bạch tuộc khổng lồ đứt gãy chỉ với một cú bắt.
Xúc tu to khỏe rơi xuống đất vẫn còn không ngừng ngọ nguậy.
Xúc tu của con bạch tuộc khổng lồ đã gãy khiến nó càng thêm cáu kỉnh, may mắn là có một con hổ trắng lớn hấp dẫn sự chú ý của nó nên áp lực của đám người Lý Văn Bân đã nhẹ đi rất nhiều.
Đặng Hoài Hoa thấy tình hình hỗn loạn bèn nhanh chóng chạy tới giúp đỡ Trần Khải Lương, anh ta vội vàng hỏi: "Lương Tử, cậu không sao chứ?”
"Không sao." Trần Khải Lương chịu đựng cơn đau muốn tiếp tục xông lên nhưng lại bị Thẩm Chi Hủ ngăn lại.
"Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi." Thẩm Chi Hủ dứt lời, lấy cung và tên Phản Khúc từ trong không gian ra rồi lắp tên kéo cung vô cùng liền mạch dứt khoát.
Hai người Trần Khải Lương sửng sốt trước hành động của Thẩm Chi Hủ, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng đập mạnh vang lên, bọn họ nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy mũi tên của Thẩm Chi Hủ đã b.ắ.n trúng chính xác một con mắt đen tròn của bạch tuộc khổng lồ.
"Thật là lợi hại..." Trần Khải Lương thấp giọng lẩm bẩm.
Con bạch tuộc khổng lồ nổi điên lên, xúc tu quấn lấy mấy chiếc xe rồi ném về phía bọn họ, Lý Văn Bân nhanh lẹ né tránh nên không bị xe đ.â.m trúng nhưng trong đó lại có một chiếc xe lao thẳng về phía Thẩm Chi Hủ.
Anh chưa kịp rút lưỡi d.a.o không gian ra thì khóe mắt đã nhìn thấy hổ trắng nhỏ ở bên cạnh đột nhiên nhảy phóc lên, cơ thể của hổ cũng nhanh chóng biến mất giữa không trung.
Chiếc xe đang lao tới bị dị năng ngăn cách của Kiều Nghệ chặn lại.
Đặng Hoài Hoa và Trần Khải Lương còn chưa kịp tỉnh táo trước cảnh tượng này thì Kiều Nghệ đã thu hồi dị năng.
Ánh mắt của Đặng Hoài Hoa và Trần Khải Lương không nhịn được nhìn chằm chằm vào người chú hổ trắng nhỏ, hai mắt trợn tròn kinh ngạc.
Vậy nghĩa là…
Thì ra hổ trắng nhỏ cũng là một động vật biến dị hay sao?
Đó là dị năng gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-114.html.]
Thẩm Chi Hủ thoáng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người kia nhưng cũng không quá quan tâm mà thu cung về, anh nhắm vào con mắt đen thứ hai của con bạch tuộc khổng lồ, mũi tên còn chứa đựng lực không gian.
"Écc…"
Hai mắt của bạch tuộc khổng lồ đều bị Thẩm Chi Hủ b.ắ.n trúng nên không còn nhìn thấy đường nữa, chỉ số phẫn nộ của nó lại tăng lên, Trình Dao nhanh chóng tận dụng thời gian này dùng dây leo quấn lấy thân của con bạch tuộc khổng lồ.
"Đại Bạch, nhanh lên!"
Con hổ trắng lớn hiểu ý nàng nhanh chóng lao lên rồi bật nhảy mạnh, một tấm khiên băng xuất hiện từ trên không trung, hổ trắng lớn giẫm lên khiên băng, mượn lực để nhảy một cú khác rồi vững vàng đáp xuống đầu con bạch tuộc khổng lồ. Móng vuốt sắc nhọn nhanh chóng nắm lấy đầu nó, dị năng hệ băng tràn ra từ trong cơ thể, chỉ mất vài giây mà cơ thể của con bạch tuộc khổng lồ đã bị đóng băng.
Dù là thế nhưng con hổ trắng lớn không hề thấy tự mãn mà nhanh chóng nhảy xuống từ đầu bạch tuộc khổng lồ, ngay lúc nó nhảy xuống, Trình Dao phóng dây leo ra quấn lấy con bạch tuộc khổng lồ “đông lạnh” kia rồi ném đi khiến nó vỡ thành từng mảnh.
"Kết, kết thúc rồi sao?" Cao Hoằng Khải ngơ ngác hỏi.
Triệu Tư Trạch ngập ngừng bước lên phía trước rồi đá tảng băng vụn lớn nhất trong số đó.
“Có lẽ là c.h.ế.t rồi.”
Cao Hoằng Khải và Lý Văn Bân nhanh chóng mất hết sức lực, ngồi sụp xuống đất.
"Con bạch tuộc này đã phát triển như thế nào vậy? Sao mà nó lớn quá thế?” Cao Hoằng Khải lau mồ hôi trên trán rồi hỏi.
"Chắc cũng vì biến dị cả." Phù Nhã Vấn đá tảng băng vụn theo, sắc mặt vẫn hơi chút tái nhợt.
Kiều Nghệ vội vàng chạy đến chỗ hổ mẹ trước tiên, gào khóc hu hu.
"Grừ grừ…” Mẹ ơi! Vừa nãy mẹ ngầu bá cháy con bọ chét luôn á!
"Grừ…” Mẹ chính là MVP của trận chiến này! Đẹp trai bùng nổ! Bé con sẽ vote cho mẹ một phiếu!
Trận chiến này đã tiêu hao gần hai phần ba sức mạnh của hổ mẹ, nó run bộ râu rồi cúi đầu cọ cọ con non đang vui sướng của nó.
Trình Dao vốn định đi tới nói gì đó với Đại Bạch nhưng khi nhìn thấy sự tương tác ấm áp giữa hai mẹ con, nàng không tiện đi qua đó quấy rầy bèn trước hết đi lục lọi t.h.i t.h.ể của con bạch tuộc khổng lồ.
"Đội trưởng Trình, cô đang tìm cái gì vậy?"
"Tinh hạch của bạch tuộc khổng lồ."
Ngay khi lời nói của Trình Dao vừa dứt, nàng đã tìm được viên hạch của con bạch tuộc khổng lồ kia, không biết có phải vì hình thể của nó quá lớn hay không mà tinh hạch của nó cũng to ngang một quả trứng chim.
“Tinh thạch không thuộc tính cấp 4." Trình Dao lấy viên tinh thạch to bằng quả trứng chim ra rồi quơ quơ ở trước mặt đám người Lý Văn Bân.
"Mẹ nó, tinh hạch gì mà to bằng quả trứng chim vậy? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đó!” Cao Hoằng Khải buột miệng thốt ra.
"Grừ…" Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ánh mắt Kiều Nghệ dừng lại ở trên tay Trình Dao.
Trình Dao đưa tinh hạch cho Phù Nhã Vấn đang tỏ ra tò mò không thôi để cô ta có thể nhìn thấy kỹ hơn.
Sau khi Phù Nhã Vấn xem xong thì chuyển qua cho người bên cạnh xem.
"Vậy bây giờ ai sẽ cầm tinh hạch đây? Sau khi đổi tinh hạch thành những thứ chúng ta cần rồi thì chia đều nhé?” Trình Dao nói.
Mọi người đều đã bỏ công bỏ sức vậy nên tinh hạch hẳn là nên được chia đều.
Mọi người nhìn trái ngó phải, ánh mắt ai nấy đều rơi xuống người con hổ trắng to lớn.
Người đã đóng góp lớn nhất trong trận chiến này là chính là hổ trắng lớn vậy nên đưa tinh hạch cho Thẩm Chi Hủ cũng là chuyện hợp lý.