Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:16:55
Lượt xem: 241
Không bao lâu, bốn chiếc lều đã được lắp ráp xong.
Một lều phân cho Thẩm Chi Hủ và hai con hổ trắng, một chiếc khác cho ba người phụ nữ nhóm Trình Dao, một chiếc cho Đặng Hoài Hoa, Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải, chiếc còn lại là cho Thạch Kính Tùng, Trần Khải Lương và Triệu Tư Trạch.
Sau một ngày mệt mỏi, mấy người không gác đêm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Chi Hủ ôm hổ trắng nhỏ vào trong lều, sau đó hổ trắng lớn cũng chậm rãi đi vào.
Chắc thấy lều trại khá thú vị nên hổ mẹ thăm quan một lúc rồi tìm một góc nằm nghỉ.
Thẩm Chi Hủ liếc nhìn nó rồi nâng bàn móng vuốt lông xù của hổ trắng nhỏ lên.
"Ngao ngao, tối nay em ngủ với ai?"
Kiều Nghệ nhìn Người đẹp ốm yếu rồi lại nhìn hổ mẹ, cuối cùng chọn vị trí chính giữa rồi nằm xuống.
Thẩm Chi Húc cười khẽ, gõ nhẹ lên mũi hổ trắng nhỏ.
"Em đó."
Kiều Nghệ cảm thấy mũi ngứa ngáy, lùi lại.
"Grừ grừ..." Tôi sao hả? Tôi ngủ ở giữa không được à?
Thẩm Chi Hủ không trả lời, anh lấy một cái gối và chăn bông từ trong không gian ra, nằm xuống bên cạnh hổ trắng nhỏ.
Cứ như vậy, Kiều Nghệ ngủ ở giữa hổ mẹ và Người đẹp ốm yếu, nhưng trong lúc ngủ mơ, cô vô thức xoay người lăn vào lòng hổ mẹ, tựa đầu vào đùi hổ mẹ mà ngủ ngon lành.
Hổ mẹ mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy hổ con đang rúc vào mình, lại nhắm mắt ngủ tiếp.
(Thẩm Chi Hủ: Sao zợ không lăn vào lòng anh?)
Bên kia, lão Nhị đang làm tổ trong cửa hàng tiện lợi vẫn muốn làm gì đó, liếc nhìn thấy đại ca đã ngủ say, gã lén lút đi ra ngoài.
Ở bên này, Phù Nhã Vấn vẫn luôn dùng dị năng tinh thần chú ý đến tình hình nhận được phản hồi, cười lạnh một tiếng.
"Sao vậy?" Triệu Tư Trạch ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
"Có người nào đó không thể nhịn được nữa."
“Ai?” Vừa hỏi, Triệu Tư Trạch nhớ tới điều gì đó, cau mày chán ghét: “Hai người đàn ông bên kia sao?”
Phù Nhã Vấn ậm ừ.
"Em định làm gì?"
"Anh nghĩ sao?" Phù Nhã Vấn đứng dậy l.i.ế.m khóe miệng, trong mắt có sát ý nghiêm nghị.
Lão Nhị biết dị năng của mình không thể đánh bại được đối phương, nên đi lấy xăng định châm lửa đốt lũ khốn đó.
Sau khi mọi việc đã chuẩn bị xong, gã cười nham hiểm đổ xăng vào quán mì, nhưng không nghĩ đến xăng đổ ra ngoài từ đầu đến cuối lại đổ ngược đầy người, gã còn không cẩn thận nuốt một ít bị đổ vào miệng, lập tức “phì phì" mà nhổ ra, không đợi gã nghĩ sao lại như vậy, thì một chiếc bật lửa đang cháy rơi vào người gã.
"Không..."
Lão Nhị hét lên thảm thiết thê lương, vội dàng dùng dị năng hệ thuỷ để dập lửa, nhưng lửa quá lớn, dị năng hệ thuỷ hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Triệu Tư Trạch nghe thấy tiếng động nên chạy tới, nhìn lão Nhị biến thành người lửa, anh ta trừng mắt nhìn Phù Nhã Vấn với vẻ không đồng tình.
"Chơi lửa ở trạm xăng? Em không muốn sống nữa hả?"
"Sợ gì chứ? Em dùng dị năng tinh thần ngăn cách ra rồi, không sao đâu." Phù Nhã Vấn thản nhiên xua tay.
Bấy giờ Triệu Tư Trạch mới nhớ đến dị năng của Phù Nhã Vấn, thở phào nhẹ nhõm.
Tên đại ca của lão Nhị nghe thấy tiếng hét thảm thiết bừng tỉnh, nhanh chóng chạy ra ngoài, thì thấy cảnh tượng lão Nhị biến thành người lửa.
"Cứu em với! Đại ca ơi, cứu em với!"
Tên đại ca hai mắt đỏ hoe, nhìn Phù Nhã Vấn và Triệu Tư Trạch, không chút suy nghĩ lao lên, dị năng hệ băng trong nháy mắt b.ắ.n ra.
Đáng tiếc, cấp bậc dị năng của gã cũng chỉ ngang bằng với lão Nhị, đối diện với hai người Triệu Tư Trạch đã là cấp 3, không có chút tác dụng gì. Chẳng cần Triệu Tư Trạch ra tay, Phù Nhã Vấn dùng dị năng tinh thần tấn công một đòn, tên đại ca trong cơn thịnh nộ bị g.i.ế.c ngay tại chỗ.
Mà lão Nhị đã biến thành người lửa cũng qua tắt thở sau khi tên địa ca c.h.ế.t không lâu.
"Phiền toái." Phù Nhã Vấn nhổ nước bọt, dùng tinh thần lực dập lửa: "Đào tinh hạch ra."
"Lại là anh sao?" Triệu Tư Trạch bất mãn, bắt anh ta đào tinh hạch zombie thì thôi, sao đào tinh hạch dị năng cũng là anh ta vậy?
“Không phải anh thì ai hả?”
Triệu Tư Trạch ngượng ngùng, căng da đầu đi đào tinh hạch.
Sau khi đưa hai t.h.i t.h.ể ra khỏi khu phục vụ, lúc quay lại bọn họ nhìn thấy Trình Dao đang xoa giữa lông mày.
"Đã giải quyết xong rồi sao?"
Phù Nhã Vấn ậm ừ: "Đội trưởng, tôi đánh thức cô à?"
Rõ ràng cô ta đã bao phủ dị năng tinh thần lên quán mì rồi mà, sao vẫn đánh thức đội trưởng vậy ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-112.html.]
Phù Nhã Vấn hơi ảo não.
Trình Dao lắc đầu: “Chỉ là tôi ngủ không ngon, mấy người cũng sắp đến lúc đổi ca, nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Nói xong, Trình Dao trở về lều trại.
"Làm gì với tinh hạch bây giờ?" Triệu Tư Trạch xòe lòng bàn tay ra, bên trên có một viên tinh hạch màu lam nhạt và một viên tinh hạch màu lam đậm.
“Tạm thời anh cứ giữ trước đi.”
Triệu Tư Trạch “ồ" một tiếng rồi cất tinh hạch đi.
***
Ngày hôm sau, bầu trời cuối cùng cũng quang đãng.
Không ai hỏi thăm gì về hai người ở bên kia, dường như tất cả đều ngầm hiểu, chỉ hai người không biết tình huống, có lẽ là Kiều Nghệ và Dương Bội Doanh.
"Xuất phát thôi."
Ăn uống xong, đoàn người rời khỏi khu phục vụ.
Dương Bội Doanh cũng nắm chặt trường đao mà Trình Dao đưa cho cô ta, quyết định quên đi quá khứ nhục nhã, đối mặt với một tương lai mới.
“Sao không đi nữa?”
Ngón tay của Cao Hoằng Khải gõ lên tay lái, cầm lấy bộ đàm hỏi người đi trước đã xảy ra chuyện gì.
Không lâu sau đó, Trình Dao đang đi đầu tiên nói vào bộ đàm.
“Cây cầu bị chặn đường kín mít, chúng ta phải dọn sạch sẽ mấy chiếc xe bị bỏ hoang trên đó.”
Cao Hoằng Khải nghe xong, đầu ló ra ngoài cửa sổ, vươn cổ ra hết cỡ nhìn, đúng là cây câu duy nhất đã bị mấy chiếc xe bị bỏ hoang chặn hết đường đi.
“Nếu thu don hết mấy cái xe này thì rất tốn thời gian phải không?”
Trong tiểu đội của mấy người họ chỉ có mỗi Thạch Kính Tùng là có dị năng giả hệ sức mạnh, muốn phá bỏ đống này cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Cao Hoằng Khải đang làu bàu thì thấy đội trưởng nhà mình xuống xe, anh ta đến gần Thẩm Chi Hủ nói mấy câu, cũng xuống xe luôn.
Kiều Nghệ đang ở trong xe đùa giỡn với hổ mẹ cũng nghe thấy tiếng của Trình Dao, cô nhoài người sang ghế phụ, muốn ngó xem tình hình bên ngoài.
Thấy vậy Thẩm Chi Hủ ôm cô lên.
“Làm như vậy sao mà thấy được gì?”
Kiều Nghệ quay lại, mờ mịt lắc đầu.
Con đường phía trước đều bị xe của mấy người Lý Văn Bân chắn kín, cô chẳng nhìn thấy gì hết.
“Muốn xuống xe nhìn một chút không?”
Kiều Nghệ gật đầu.
Hôm nay ngồi ở trên xe ngây người cả mấy tiếng, cô muốn xuống xe chạy nhảy hoạt động gân cốt, cô cũng không quên gọi hổ mẹ đi theo.
“Grừ…” Mẹ ơi! Chúng ta xuống xe vận động một chút nào!
Vừa kêu xong đã bị Người đẹp ốm yếu ôm xuống xe, ngay sau đó hổ mẹ đang ngồi trong xe cũng ung dung nhảy xuống đứng trên một đống bùn có cỏ dại mọc um tùm khẽ vươn mình một cái, hổ mẹ lười biếng cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh.
Kỳ lạ, chỗ này lại không có một con zombie nào?
Kiều Nghệ ngửi không khí xung quanh, không có mùi tanh tưởi của zombie, nhưng lại ngửi được mùi tanh ở con sông dưới cầu.
Eo, thúi quá đi!
Kiều Nghệ không kìm chế được lấy móng vuốt bịt kín mũi.
Hổ mẹ trông thấy cũng học theo dáng vẻ của cô bịt mũi lại.
Thẩm Chi Hủ vừa quay sang đã thấy hai mẹ con làm hành động giống y hệt nhau, đôi mắt cũng cong lên.
“Ngao ngao sao vậy?”
“Ngaooo…” Thúi quá!
Kiều Nghê vừa kêu vừa chỉ móng vuốt về phía con sông.
Khứu giác của Thẩm Chi Hủ không nhạy cảm bằng hai mẹ con hổ trắng nhỏ, nhưng dựa vào cử chỉ của hổ trắng nhỏ, cũng hít một hơi thật sâu, thỉnh thoảng ngửi được mùi tanh không rõ ràng lắm.
“Không thích mùi này sao?” Thẩm Chi Hủ theo bản năng sờ sờ mũi.
“Ngaooo…” Ừm!
Kiều Nghệ thấy hổ mẹ cũng bịt mũi, lại nói:
“Ngaooo ngaooo…” Người đẹp ốm yếu mau nhìn đi, mẹ tôi cũng không thích!
Hổ mẹ thấy nhóc con nhìn mình, mắt hổ cũng chớp chớp mấy cái.