Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 109

Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:16:08
Lượt xem: 243

“Đại, đại ca, bây giờ em đi qua đó.”

“Đợi đã.” Đại ca tương đối bình tĩnh hơn, chờ sau khi người từ trên cả ba chiếc xe đều xuống hết, gã mới cẩn thận quan sát nhóm người này, thấy tất cả bọn họ đều có tinh thần tốt, quần áo sạch sẽ ngăn nắp thì biết nhóm người này không dễ đối phó. Nhưng gã còn chưa kịp nhắc nhở Lão Nhị phải có chừng mực thì Lão Nhị đã vội vã đội mưa chạy sang bên kia.

Đại ca thấy vậy, hung hăng nhổ một bãi nước bọt, lập tức đuổi theo.

“Này, các người là ai?”

Nhìn thấy một người đàn ông xấu xí chạy tới, ánh mắt còn láo liên không ngừng nghỉ, Trình Dao cảm thấy không vui nên không lên tiếng. Lý Văn Bân mỉm cười, chủ động giới thiệu: “Chúng tôi là người sống sót của căn cứ Hoài Long, mưa to quá nên đến trú mưa.”

“Nhưng nơi này đã bị chúng tôi chiếm đóng rồi.” Lão Nhị vênh váo hống hách nói, hoàn toàn không sợ họ chút nào: "Các người muốn ở lại cũng được, nộp vật tư đi"

“Dựa vào cái gì chứ?” Trần Khải Lương trẻ tuổi bất mãn lên tiếng.

“Dựa vào cái gì à? Dựa vào chúng tôi đến trước.”

Dáng vẻ gợi đòn đó khiến nắm đ.ấ.m của Trần Khải Lương càng siết chặt.

Tên đại ca kia vừa đến đã nghe thấy Lão Nhị to mồm không sợ trời không sợ đất, lập tức sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng, nhanh chóng kéo Lão Nhị ra đằng sau, đứng chắn trước mặt gã, nói: “Xin lỗi, anh ta nói chuyện rất khó nghe, mọi người đừng để ý nhé. Mấy người muốn ở lại thì cứ ở lại, dù sao nơi này cũng đủ lớn, chúng tôi đang ở cửa hàng tiện lợi, các người cứ chọn chỗ khác là được.”

Nói xong, vị đại ca kia kéo Lão Nhị trong lòng không phục trở lại cửa hàng tiện lợi.

Tuy rằng Kiều Nghệ không xuống xe nhưng qua cửa sổ cô có thể nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cô bĩu môi chán nản, cảm thấy nhàm chán vô cùng.

Phía bên kia, Lão Nhị bị kéo trở về tức giận nói: “Anh sao vậy đại ca? Không phải nói muốn kiếm chác một khoản à?”

“Mắt cậu mù à, không phát hiện bọn họ không dễ chọc sao?"

“Sợ cái gì? Chúng ta cũng là dị năng giả mà!”

“Bọn họ nhiều người.”

“Thế cứ để vậy sao?” Lão Nhị không đành lòng nói.

“Nói sau đi.” Đại ca xoa xoa mi tâm.

Ở phía bên kia, đám người Lý Văn Bân chọn một quán mì trong khu dịch vụ để tránh mưa.

Kiều Nghệ nhìn sàn nhà ướt sũng, có chút chán ghét, không muốn xuống xe.

Vẫn là Thẩm Chi Hủ nhìn thấu dáng vẻ yếu ớt của cô, anh cố nén cười rồi ôm cô vào lòng, che ô đi vào quán mì. Mà hổ trắng lớn cũng thản nhiên nhảy xuống, hoàn toàn không sợ mưa chút nào, có điều tốc độ đi hơi nhanh hơn một chút.

(Kiều Nghệ: Yếu ớt nhưng vẫn ăn uống bình thường nha!)

Trước khi vào cửa, hổ mẹ rũ nước trên người rồi mới chậm rãi bước vào.

Trình Dao thấy vậy thì không nhịn được nói: “Đại Bạch, người mi ướt rồi, để ta lau cho nhé?”

Nàng nói xong, lập tức lấy khăn mặt ra.

Hổ mẹ chỉ liếc Trình Dao một cái, sau đó nhìn ngược lại về phía Thẩm Chi Hủ, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.

“Hay là để tôi làm cho.” Thẩm Chi Hủ đặt hổ trắng nhỏ xuống, nương theo balo che đậy lấy ra một chiếc khăn mặt, khéo léo lau lông trên người hổ trắng lớn.

Trình Dao thấy vậy thì lặng lẽ thu khăn về, vẻ mặt hơi cô đơn.

“Đội trưởng, cô không sao chứ?” Phù Nhã Vấn nhỏ giọng hỏi.

“Không sao.” Trình Dao lắc đầu, ánh mắt vẫn ở trên người hổ trắng lớn.

Đặng Hoài Hoa giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ ăn trưa, vừa lấy vật tư và xoong nồi, chảo chén từ trong không gian của mình ra vừa nói: “Gần đến giờ ăn rồi, chúng ta bắt đầu làm cơm trưa đi?”

Lúc Đặng Hoài Hoa công bố nhiệm vụ, anh ta có nói sẽ phụ trách về vật tư cho nhóm người đi đến thành phố Hồng Diễn, cho nên bây giờ anh ta lấy vật tư ra, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, ngược lại Kiều Nghệ không hiểu gì nhìn thoáng qua người đàn ông văn nhã tên Đặng Hoài Hoa này.

“Tôi biết nấu cơm, để tôi làm cho.” Cao Hoằng Khải chủ động đề nghị.

Triệu Tư Trạch không muốn nhàn rỗi nên cũng đến giúp đỡ Cao Hoằng Khải, hai bên hỗ trợ qua lại lẫn nhau cũng coi như dần quen thuộc.

Có lẽ cảm giác có người đang đánh giá mình, Đặng Hoài Hoa ngước mắt lên nhìn, thấy hổ trắng nhỏ, thoáng sửng sốt một lát, rồi lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-109.html.]

Kiều Nghệ chớp mắt, nhưng vẫn không rời mắt mà tiếp tục nhìn Đặng Hoài Hoa

Đặng Hoài Hoa cảm thấy hổ trắng nhỏ này khá đáng yêu, suy nghĩ một chút rồi lấy một túi thịt heo khô nhỏ cất trong không gian mà anh ta tiếc không dám ăn ra, rồi vẫy tay với cô.

Kiều Nghệ sửng sốt, hình như là không nghĩ Đặng Hoài Hoa lại tốt như vậy, cô vô thức liếc nhìn Người đẹp ốm yếu một cái.

Vừa hay Người đẹp ốm yếu cũng đang nhìn cô, còn nhẹ giọng dò hỏi: “Ngao Ngao muốn ăn sao?”

Kiều Nghệ gật đầu, đã lâu rồi cô không được ăn thịt heo khô, bây giờ nhìn thấy nên cũng hơi thèm, nhưng cô và Đặng Hoài Hoa không thân với nhau, hơn nữa đây còn là vật tư riêng của đối phương, cô ngại không dám nhận lòng tốt của người khác mà không có lý do.

Thẩm Chi Hủ hiểu ý, lấy một túi bò khô nhỏ đi về phía Đặng Hoài Hoa.

“Tôi trao đổi với anh.”

Đặng Hoài Hoa sẵn lòng lấy thịt heo khô ra là vì thấy hổ trắng nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trao đổi với Thẩm Chi Hủ, liên tục xua tay: “Không cần, không cần.”

Nhưng Thẩm Chi Hủ lại không cho từ chối mà đặt túi khô bò vào trong tay của Đặng Hoài Hoa, sau đó cầm lấy túi thịt heo khô đi về phía hổ trắng nhỏ.

Đặng Hoài Hoa nhất thời bối rối, Trần Khải Lương lại không đành lòng nhìn anh ta như vậy, tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Anh Đặng, không cần để ý, anh Thẩm là người như vậy, anh ấy không thích lợi dụng người khác. Hơn nữa, anh chọc ai cũng không nên đụng đến hổ trắng nhỏ, có biết không?”

Đặng Hoài Hoa sửng sốt, hổ trắng nhỏ rõ ràng ngoan ngoãn như vậy, tại sao không thể trêu chọc nó?

Có lẽ nhìn ra Đặng Hoài Hoa đang hoang mang, Trần Khải Lương cười ha ha: “Bởi vì anh Thẩm rất coi trọng hổ trắng nhỏ, chọc vào hổ trắng nhỏ là chọc vào anh Thẩm.”

(Kiều Nghệ: Chồng chở chồng che!)

Đặng Hoài Hoa như bừng tỉnh, anh ta nhìn ra được người đàn ông tên Thẩm Chi Hủ đó là một người lạnh lùng, không dễ đối phó, nên đã cố gắng ghi nhớ những lời nói của Trần Khải Lương. Nhưng anh ta vẫn không nhịn được mà nhìn về phía hổ trắng nhỏ bên kia, nhìn thấy hổ trắng nhỏ ngoan ngoãn ăn đồ mà Thẩm Chi Hủ đút, mà vẻ mặt người kia cũng tràn đầy cưng chiều, lập tức đồng tình với lời nói của Trần Khải Lương.

Thật sự quá cưng chiều.

“Ăn ngon không?” Thẩm Chi Hủ hỏi một câu, sau đó theo ý hổ trắng nhỏ mà ăn thử một miếng.

Ừm, hương vị cũng khá ngon.

Lúc này hổ mẹ cũng đi đến, lông trên người khá mượt mà, nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hủ.

Thẩm Chi Hủ cong khóe môi lên, cũng đút cho hổ trắng lớn một tiếng thịt heo khô.

“Như thế nào?”

Hổ mẹ nhai nuốt, cảm thấy mùi vị cũng chỉ thế thôi mà không hiểu vì sao hổ con lại thích như vậy, nó cụp lỗ tai ngồi xổm xuống một bên, đôi mắt màu lam nhạt tròn xoe đầy vẻ chán ghét.

Nhóc con đúng là nhóc con, thích ăn mấy thứ linh tinh của thú hai chân.

Thẩm Chi Hủ thực sự không nhịn được, khóe môi cong lên.

“Không thích sao?”

Hổ mẹ lười biếng mà liếc Thẩm Chi Hủ một cái, bày ra dáng vẻ lười phản ứng với anh.

Kiều Nghệ bất đắc dĩ lắc đầu.

“Grừ grừ…” Mẹ à, mẹ không hiểu thưởng thức món ăn ngon gì cả.

Mặc dù hổ mẹ không hiểu hổ con đang grừ grừ cái gì, nhưng lại cảm thấy hổ con như vậy rất thèm đòn, dứt khoát chụp một móng vuốt lên đầu nhỏ của cô.

Không đau, nhưng cũng thành công khiến cho Kiều Nghệ trợn tròn mắt.

“Grừ grừ…” Ơ kìa! Tự dưng mẹ đánh con!

Hổ mẹ lười biếng l.i.ế.m lông quanh miệng, bày ra dáng vẻ “Con ý kiến gì?”.

Kiều Nghệ tủi thân, lập tức cọ vào người của Người đẹp ốm yếu, ngaooo ngaooo ngaooo ngaooo mấy tiếng liên tục tìm kiếm sự an ủi.

Thẩm Chi Hủ lập tức bỏ túi thịt heo khô xuống, ôm hổ trắng nhỏ vào trong lòng, vuốt lông an ủi cô, đồng thời cũng buồn cười nhìn sự tương tác giữa hai mẹ con, trong lòng càng cảm thấy rất mềm mại.

“Thật sự rất thú vị.” Phù Nhã Vấn đứng cách đó không xa, nhìn sự tương tác của hai mẹ con hổ trắng, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng loé lên sự hứng thú.

Trình Dao ngồi một bên, nghe thấy Phù Nhã Vấn nói vậy thì khẽ nhíu mày: “Phải không?”

Loading...