Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 103

Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:14:24
Lượt xem: 221

Anh khẽ nâng cao âm cuối, Kiều Nghệ nghe vậy thì lỗ tai vô thức nóng lên, nhưng cũng không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng.

Thẩm Chi Hủ cười khẽ, không nói tiếp, ôm chặt cánh tay hổ trắng nhỏ.

Chờ Tạ Vân Nhã nói xong, Thẩm Chi Hủ mới nói: "Bây giờ cô có dự định gì không?"

"Tôi chuẩn bị trở về căn cứ Hoài Long."

Đám người kia thật sự vô pháp vô thiên, cô ấy phải quay về căn cứ dưỡng thương cho tốt, sau đó cố gắng rèn luyện bản thân, không được để mình tiếp tục rơi vào hoàn cảnh hôm nay.

Thẩm Chi Hủ nhíu mày, đáy mắt dường như xẹt qua sự châm chọc.

"Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên quay về." Bởi vì hổ trắng nhỏ, anh tốt bụng nhắc nhở một câu.

"Sao cơ?" Tạ Vân Nhã không hiểu, nhưng Thẩm Chi Hủ không có ý định giải thích, cô ấy suy nghĩ lời của Thẩm Chi Hủ mấy lần, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Dù cô không có đồng đội trong căn cứ Hoài Long, nhưng cũng không đắc tội với người nào, không có khả năng có kẻ thù, nhưng đám người kia rõ ràng tới vì Tiểu Hắc. Gần đây cũng chỉ có một căn cứ Hoài Long, đám đàn ông đeo khẩu trang kia cũng chỉ có thể là người của căn cứ Hoài Long, cho nên mới hiểu biết về cô ấy như vậy…

Nhưng sau khi cô ấy trở về căn cứ Hoài Long, bọn họ còn dám trắng trợn tìm tới cửa không đây?

Tạ Vân Nhã không dám nghĩ, sắc mặt càng tái nhợt khó coi.

"Gâu gâu gâu..."

Husky lo lắng cho chủ nhân của mình, đi tới, đặt đầu trên bờ vai không bị thương của cô ấy.

"Tiểu Hắc, tao không sao." Tạ Vân Nhã lấy lại tinh thần, khuôn mặt cứng ngắc đã tốt hơn một chút, nói với Thẩm Chi Hủ: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở."

Thẩm Chi Hủ liếc cô ấy một chút rồi thu lại ánh mắt, buông hổ trắng nhỏ ra, đặt cái rổ nhỏ trước mặt của cô.

"Ngao Ngao, trứng chim em muốn đây."

Kiều Nghệ nhìn mười quả trứng chim hình bầu dục nằm trong cái rổ nhỏ mà vui mừng không thôi, dùng sức cọ bắp chân Người đẹp ốm yếu, phát ra tiếng ngaooo nho nhỏ tinh tế, dường như đang rất vui vẻ.

Hổ mẹ cũng tụ lại gần, thỏa mãn nhìn Thẩm Chi Hủ.

Tạ Vân Nhã nhìn cảnh tượng ấm áp của một người hai hổ, trong lòng chua xót, không nhịn được mà ôm chặt Tiểu Hắc.

May mắn là Tiểu Hắc của cô ấy vẫn còn ở đây.

Thẩm Chi Hủ thành thạo dẫn hai con hổ trắng đi cạnh bờ suối, đằng sau còn có “hai cái đuôi nhỏ” đi theo.

Tạ Vân Nhã sợ bây giờ mà xuống núi sẽ gặp phải mấy người đàn ông theo khẩu trang màu đen, cho nên khi được sự đồng ý của Thẩm Chi Hủ bèn đi theo bọn họ.

Đi đến bên cạnh con suối, Tạ Vân Nhã dựa người vào gốc cây cổ thụ rồi ngồi bệt xuống, mắt nhìn vào vết thương ở bả vai, cô ấy nhìn hai con hổ và một người đang ở bên này, thấy họ không chú ý đến mình bèn cắn chặt răng kéo lớp quần áo trên vai xuống, để lộ ra miệng vết thương ghê rợn. Dưới ánh mắt lo lắng của con Husky, cô ấy lấy thuốc trị thương ra, từ từ bôi lên miệng vết thương.

Thuốc trị thương phát huy tác dụng làm miệng vết thương càng đau nhức hơn, thái dương Tạ Vân Nhã nổi gân xanh vì chịu đựng đau đớn, cô ấy kìm nén nhịn xuống tiếng kêu, môi dưới bị hàm răng cắn chặt đến mức trắng bệch.

Kiều Nghệ vô tình liếc qua nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khó tránh khỏi cả người rùng mình mấy cái, vô thức đi đến bên cạnh Thẩm Chi Hủ đang lấy chảo nồi từ không gian ra.

“Sao vậy Ngao Ngao?”

Kiều Nghệ theo bản năng lắc đầu.

Nương theo ánh mắt của cô, Thẩm Chi Hủ nhìn về phía Tạ Vân Nhã đang bôi thuốc, chỉ liếc qua một cái rồi quay đầu đi, không hỏi nữa.

Kiều Nghệ xốc lại tinh thần, thoáng nhìn qua Người đẹp ốm yếu đang bận rộn, cô cũng không muốn gây phiền phức cho anh, nên chạy đến bên cạnh hổ mẹ chơi.

Nhiệt độ không khí trong rừng thấp hơn ở bên ngoài núi một chút, cho nên hiện tại hổ mẹ không có ý định đi ngâm nước.

Nó ghé vào bên cạnh bờ suối, gãi bộ lông xù xù vài cái rồi vươn móng gảy gảy dòng nước suối.

Trong chốc lát, cả người nó bị nước b.ắ.n ướt sũng, cảm giác lành lạnh làm hổ mẹ sung sướng nheo mắt lại.

Kiều Nghệ rất ít khi thấy hổ mẹ có dáng vẻ như bây giờ, cho nên hứng thú quan sát mấy lần, sau đó học theo dáng vẻ của hổ mẹ ghé người vào bên bờ suối, bàn chân nhỏ nhỏ hơn nhiều so với bàn chân to của hổ mẹ cũng vươn mình xuống suối giống như nó.

“Ngao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-103.html.]

“Rống?”

Hai mẹ con liếc nhau một cái, dùng ánh mắt để biểu đạt suy nghĩ của mình.

Kiều Nghe không học theo hổ mẹ nữa, mà lấy móng vuốt vợt liên tục vào mặt suối, tạo lên những cơn sóng lớn.

Hổ mẹ lẳng lặng nhìn trò nghịch ngợm của nhóc con, đuôi dài như có như không đập nhẹ lên mặt cỏ.

Lúc này, Tạ Vân Nhã đã bôi xong thuốc, thấy con Husky vẫn luôn nhìn về hướng của hổ trắng, dáng vẻ như thể rất muốn đến gần đó nhưng lại không dám, cô ấy hơi đau lòng, nhỏ giọng nói:

“Tiểu Hắc, mày muốn tới đó chơi hửm?”

Con Husky quay đầu lại nhìn cô ấy, ánh mắt tràn đầy khát vọng.

“Vậy mau qua đó đi, nhưng mày đừng nhiệt tình quá, đừng dọa cho hổ trắng nhỏ chạy mất.”

Cô ấy biết người đàn ông cao ngạo lạnh lùng này yêu thương bé hổ trắng nhỏ kia cỡ nào, nếu dọa tới hổ trắng nhỏ, sợ là cả chủ lẫn vật cưng hai người họ đều khó bảo toàn thân thể.

Con Husky vui vẻ vẫy đuôi, nhưng vẫn do dự nhìn hổ trắng lớn.

Nghe được tiếng sột soạt, hai mẹ con không hẹn mà cùng lúc nhìn sang, con Husky đang định tới gần cũng dừng chân, không dám đến gần hai mẹ con các cô, đành đi ngược sang phía khác, dậm bước chân đi quanh bờ suối.

Ánh mắt của Kiều Nghệ và hổ mẹ đều bị con Husky hấp dẫn, dường như muốn xem nó định làm gì.

Thấy nó dẫm chân vào nước, bốn chân đều ướt đẫm, thậm chí còn làm động tác đào hố, càng đào càng hưng phấn, bọt nước b.ắ.n tung tóe khắp người.

Kiều Nghệ: “...”

Hổ mẹ: “...”

Hai mẹ con đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nhau, Tạ Vân Nhã đứng ở xa xa nhìn theo con Husky cũng sa ha ra lời mà che mắt mình lại, không dám nhìn nữa.

Con chó ngốc nghếch này hết cứu được rồi, lại bỏ đi chơi một mình.

Nghe được động tĩnh, Thẩm Chi Hủ cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy con Husky đang vui vẻ như phát điên, bỗng nhiên cảm thấy may mắn là hổ trắng nhỏ chỉ hơi nghịch ngợm một chút, còn bình thường đều rất ngoan ngoãn.

“Ngao ngao, lại đây nào.” Anh nhẹ giọng gọi.

Hai tai nhỏ của Kiều Nghệ run run, nghe lời đi qua.

“Grừ grừ…” Sao vậy?

“Ngao ngao muốn ăn sống hay chín?” Thẩm Chi Hủ chỉ vào quả trứng chim.

“Ngao…” Không muốn ăn sống đâu, muốn ăn chín cơ.

“Sống hả?” Thẩm Chi Hủ thuận miệng hỏi, thấy hổ trắng nhỏ lắc đầu thì hiểu ý của cô, rồi lại nhìn thoáng sang hổ trắng lớn. Đầu tiên anh đập trứng chim vào chén, sau khi lòng trứng chảy ra mới cầm chén đưa cho hổ trắng lớn.

“Đây là trứng chim sống, Đại Bạch ăn trước thử xem, đợi lát ta nấu nó chín, sẽ cho mi thử xem cái nào hợp khẩu vị hơn.”

Hổ mẹ gật đầu, ý bảo nó đã hiểu, sau đó cúi đầu lè lưỡi l.i.ế.m một miếng, hút trứng vào trong miệng, hai mắt tròn xoe nheo lại, tựa như đang rất hài lòng với mùi vị của trứng.

“Còn muốn ăn nữa không?” Thẩm Chi Hủ thử hỏi.

Hổ mẹ l.i.ế.m thêm một miếng trứng nữa, lại gật đầu.

Thẩm Chi Hủ lại đập thêm hai quả vào chén, sau đó chia trứng chim trong rổ làm ba, một phần cho vào trong nồi, chuẩn bị nấu chín.

Hổ mẹ nằm sấp xuống, ăn ngon lành.

Con Husky chơi chán cũng bò lên bờ, nó lắc người một cái làm bọt nước bay tứ tung, sau đó chạy đến bên cạnh chủ nhân, bộ lông ướt sũng cọ loạn trên người cô ấy.

Tạ Vân Nhã cạn lời, nắm lấy cổ nó kéo xa khỏi người mình.

“Đừng lộn xộn, có phải muốn ăn đ.ấ.m không hả?” Tạ Vân Nhã trừng mắt với nó.

Con Husky không chút lung lay, ngửi ngửi được mùi thơm, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.

Trừ bỏ cơm sáng ra thì Tạ Nhã Vân vẫn chưa được ăn thêm thứ gì, chiếc ba lô vật tư của cô ấy đã bị mất lúc đánh nhau với nhóm người đeo khẩu trang, lúc này bắt đầu thấy đói bụng rồi, bụng con Husky càng không biết điều hơn, bắt đầu kêu ùng ục.

Loading...