Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:14:05
Lượt xem: 220
Kiều Nghệ lắc đầu, sau khi nghĩ tới điều gì đó, cô lấy trứng chim vừa mới tìm được ra, ánh mắt khao khát.
"Grừ grừ..." Người đẹp ốm yếu ơi, ăn trứng chim nha!
Thẩm Chi Hủ nhớ tới quyết định trước đó của mình, cố nhịn cười: “Ngao Ngao còn nhớ cái này à?”
Kiều Nghệ xấu hổ gãi râu.
Ơ kìa, cô thèm ăn nó thì có sao hả?
Lúc này hổ mẹ cũng đi tới, đôi mắt hổ bình tĩnh liếc nhìn quả trứng vài cái rồi quay sang Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ sao có thể còn không hiểu, lập tức nói: “Tôi đi tìm cho hai người.”
Ui cha, Người đẹp ốm yếu tốt bụng quá!
Kiều Nghệ vui vẻ nhìn Người đẹp ốm yếu.
Nhìn thấy cả hai con hổ đều vui vẻ, Thẩm Chi Hủ bất đắc dĩ bật cười rồi đi tìm trứng mà các cô muốn.
Ngay khi Thẩm Chi Hủ rời đi một chốc, con husky vốn đang im lặng bỗng giật giật chân sau, dường như Kiều Nghệ cảm nhận được điều gì đó, tiến lại gần hổ mẹ, ánh mắt cảnh giác.
Cô vẫn chưa quên rằng chú husky này cực kỳ thích cô đâu!
Sau khi con husky co giật chân sau, mí mắt cũng cử động, một lúc sau, nó từ từ mở mắt dưới cái nhìn của hai con hổ trắng. Sau một hồi bối rối ngắn ngủi, nó khôi phục trí nhớ, lập tức nhìn sang kế bên, thấy chủ nhân nằm bất động bên cạnh.
Nó lo lắng, vùng ra khỏi vòng tay chủ nhân, dùng mũi dụi dụi vào mặt cô ấy, dùng lưỡi liếm, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh “ríu rít” lo lắng.
Kiều Nghệ thấy vậy không nhịn được lên tiếng.
"Grừ Grừ" Mày đừng lo, chủ nhân của mày không sao cả, Người đẹp ốm yếu nói cô ấy chỉ là bị cạn kiệt dị năng thôi, sau khi dị năng khôi phục thì cô ấy sẽ tỉnh lại.
Con husky nghe vậy thì nhìn về phía bọn Kiều Nghệ, khi nhận ra là đồng bọn quen thuộc, mắt nó sáng lên. Nó vừa muốn lại gần nhưng lại không nỡ rời xa chủ nhân, lại rất sợ hãi hổ trắng lớn đang đe dọa bên cạnh, nên đành ấm ức nằm xuống bên cạnh chủ nhân.
Không hiểu sao Kiều Nghệ lại cảm thấy có chút thông cảm khi nhìn thấy chú husky như thế này.
"Grừ Grừ." Mày đừng tủi thân mà, đợi lát nữa Người đẹp ốm yếu tìm trứng chim về rồi tao sẽ bảo anh ấy chia cho mày một ít ha.
"Gâu gâu..."
Con husky nhỏ giọng sủa, dường như đang đáp lại Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ sửng sốt, ngơ ngác hỏi.
"Grừ grừ..." Mày có thể nghe hiểu tao nói gì hở?
Cái đuôi lông xù to lớn của con husky đung đưa.
Kiều Nghệ: "..."
Được rồi, có lẽ nó chỉ vô thức đáp lại mình thôi.
Thời gian từng chút trôi qua, Tạ Vân Nhã vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, con husky được Kiều Nghệ an ủi vẫn không thể ngồi yên. Nó đi vòng quanh chủ nhân của mình, còn thỉnh thoảng dùng mũi ủi ủi cô ấy, rên rỉ rất đáng thương.
Vì âm thanh đáng thương này, hổ mẹ lặng lẽ đưa mắt nhìn husky.
Không ngờ làm con husky cụp đuôi lại, càng ré lên thảm hơn.
Hổ mệt rồi. Người đẹp ốm yếu về lẹ lẹ giùm với!
Cô không còn cách nào với con husky này nữa!
Có lẽ Người đẹp ốm yếu cảm nhận được tiếng lòng kêu gọi mong mỏi của cô, nên không lâu sau đã mang theo một giỏ trứng chim quay lại.
Vừa nhìn thấy anh, Kiều Nghệ như thể trút được gánh nặng, nhanh chóng chạy tới.
"Grừ grừ..." Người đẹp ốm yếu, cuối cùng anh cũng trở lại rồi!
Thẩm Chi Hủ theo thói quen cúi xuống ôm hổ trắng nhỏ, không ngờ hổ trắng nhỏ lại đi trước anh một bước, cả thân hổ nhảy vào trong n.g.ự.c anh, móng vuốt móc vào áo T-shirt của anh.
"Ngao Ngao sao thế?"
Kiều Nghệ quay đầu, ra hiệu anh nhìn về phía con Husky.
"Nó tỉnh rồi sao?"
"Grừ grừ..." Ừ, còn ồn ào quá trời quá đất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-102.html.]
Thẩm Chi Hủ cho rằng hổ trắng nhỏ sợ con Husky, bèn vỗ vỗ bên đùi của cô dỗ dành.
"Ngao Ngao đừng sợ, mẹ em ở đây, tôi cũng ở đây."
Sợi râu của Kiều Nghệ run lên, hơi bất đắc dĩ liếc nhìn Người đẹp ốm yếu.
Còn lâu cô mới sợ, biết không hả?
"Hử?" Thẩm Chi Hủ cúi đầu nhìn cô.
Kiều Nghệ lắc đầu, ra hiệu không có gì.
"Grừ grừ..." Người đẹp ốm yếu, anh mau đi xem Tạ Vân Nhã một chút đi, nếu không con Husky cứ mãi “ríu rít” như thế cũng không phải cách.
Dường như Thẩm Chi Hủ hiểu ra cái gì, ôm hổ trắng nhỏ đi trở lại.
Con Husky đã sớm ngay lập tức phát hiện Thẩm Chi Hủ, nhưng thú hai chân này ở cùng với hổ trắng nhỏ, cho nên nó không có bao nhiêu lòng cảnh giác, chỉ là sau khi anh từ từ đi tới, lưng nó vẫn căng thẳng, mắt xanh hiếm khi nhiễm lên mấy phần hung ác.
Thẩm Chi Hủ không thèm để ý, cũng không tới gần hơn, sau khi quan sát Tạ Vân Nhã vài lần, nói với con Husky: "Trên người các người còn tinh hạch không? Nếu có thì lấy ra một viên đặt vào lòng bàn tay của cô ấy, như thế có thể làm cho cô ấy tỉnh lại nhanh hơn một chút."
Con Husky nghe cái hiểu cái không, lắc lắc cái đuôi to, lấy một viên tinh hạch không thuộc tính cấp 2 từ túi nhỏ bên hông Tạ Vân Nhã ra, cắn tinh hạch, đặt nó vào lòng bàn tay Tạ Vân Nhã.
Tạ Vân Nhã đang hôn mê dường như cảm nhận được, từ từ nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, tinh hạch cấp 2 bị cô ấy nắm chặt cũng vô thức bị hấp thu.
Kiều Nghệ trừng lớn mắt, nhìn Tạ Vân Nhã một chút, rồi lại nhìn Người đẹp ốm yếu một chút.
"Grừ grừ..." Thật là lợi hại, Người đẹp ốm yếu, sao anh biết cách này thế?
"Sau khi dị năng giả tiêu hao hết dị năng, thân thể sẽ khát vọng hấp thu năng lượng, cho nên đưa tinh hạch cho Tạ Vân Nhã, bản năng của thân thể sẽ khiến cô ấy vô thức hấp thu tinh hạch." Thẩm Chi Hủ giải thích như vậy.
"Grừ grừ..." Thì ra là vậy!
"Grừ grừ..." Vậy sau này chúng ta phải chuẩn bị nhiều tinh hạch một chút, như vậy khi dị năng hao hết còn có thể bổ sung dị năng!
Thẩm Chi Hủ không nói chuyện, chỉ xoa đầu hổ trắng nhỏ.
Hổ mẹ cũng nghe thấy Thẩm Chi Hủ nói, như có điều suy nghĩ mà l.i.ế.m lông bên cạnh miệng một cái.
Sau khi hấp thu một viên tinh hạch cấp 2, Tạ Vân Nhã còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, con Husky lại bắt chước làm lại, cắn một viên tinh hạch cấp 2 đặt trong lòng bàn tay của cô ấy. Đợi đến khi viên tinh hạch này hóa thành tro tàn, lông mi Tạ Vân Nhã mãi không có động tĩnh cuối cùng cũng khẽ run, vô thức rên một tiếng đau đớn.
Con Husky sốt ruột đến mức tai vểnh lên, nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình.
Ước chừng qua mấy phút, Tạ Vân Nhã từ từ mở mắt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt ngu ngốc của Tiểu Hắc, hốc mắt cô ấy nóng lên, ôm chặt lấy cổ nó.
"Tiểu Hắc! Mày còn ở đây! Thật tốt!"
Từ khi tận thế bắt đầu, cha mẹ cô ấy bị lây nhiễm, trở thành zombie, chỉ có cô ấy và Tiểu Hắc còn sống, và vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau đến tận bây giờ.
Cô ấy không dám tưởng tượng nếu Tiểu Hắc bị đám đàn ông kia bắt đi thì cô ấy sẽ như thế nào.
Còn may, còn may là tất cả mọi chuyện đều không xảy ra.
Cô ấy giãy giụa muốn đứng lên, lại động đến vết thương trên bả vai, hít vào một hơi khí lạnh.
"Ấu ấu?" Con Husky lo lắng.
"Tiểu Hắc, tao không sao."
Tạ Vân Nhã nhịn đau đứng dậy, sau khi nhìn thấy Thẩm Chi Hủ và hai con hổ trắng, biết là bọn họ cứu mình, ánh mắt cảm kích.
"Là mọi người đã cứu tôi sao? Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn!"
Kiều Nghệ ngượng ngùng chớp mắt mấy cái, rụt rụt vào trong n.g.ự.c Người đẹp ốm yếu.
Bọn cô thật ra cũng không làm gì, chỉ trông chừng họ tỉnh lại mà thôi.
Tạ Vân Nhã cảm nhận dị năng bên trong vẫn đang ở trạng thái khô kiệt, nhưng đã tốt hơn tình trạng cạn kiệt trước đó rất nhiều, cô ấy thở ra một hơi, lo âu hỏi: "Mọi người có gặp một đám đàn ông đeo khẩu trang đen không?"
Kiều Nghệ lắc đầu, cô nhìn về phía hổ mẹ, hổ mẹ cũng lắc đầu.
Tạ Vân Nhã không chú ý đến mặt Thẩm Chi Hủ khẽ động, kể lại những chuyện xảy ra trước đó một lần.
Nghe thấy người cầm đầu chính là dị năng giả hệ mộc cấp 4, Kiều Nghệ dựng thẳng cái đuôi.
Trời ạ, Người đẹp ốm yếu vậy mà một mình giải quyết dị năng giả hệ mộc cấp 4!
Kiều Nghệ chợt dùng ánh mắt không đồng tình nhìn chằm chằm vào Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ chú ý tới ánh mắt của hổ trắng nhỏ, không cần đoán cũng biết ánh mắt của cô có ý gì, gãi gãi cằm cô lấy lòng, nói khẽ: "Ngao Ngao, tôi rất lợi hại, không cần lo lắng cho tôi, ha?"