Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-06-16 16:02:40
Lượt xem: 278
Nhìn cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của cô không giống người tiêu xài hoang phí.
Giang Diệu Diệu cười: “Cô đơn quá nên chăn vịt thôi”.
"... Lừa ai chứ?"
"Tin hay không tùy anh.”
Qua song cửa sổ cô thấy chiếc cằm nhọn của người đàn ông, dưới cằm lún phún râu: “Bây giờ đến lượt anh. Tại sao anh lại xuất ngũ? "
"Tại vì……"
Mới nói hai chữ đã im bặt, Giang Diệu Diệu đợi cả nửa ngày, chỉ nghe thấy tiếng ngáy đều đều.
Cô cũng thấy mệt, ngáp dài một cái xoay người chuẩn bị về phòng.
Nhìn qua song sắt ngoài cửa sổ, liền thay đổi ý định, mang chăn gối ra hiên nằm ngủ dưới cửa sổ.
Giang Nhục Nhục vốn dĩ đang nằm trong chuồng chó của mình, bị tiếng ồn ào của zombie làm phiền chịu không nổi, nó cũng chạy tới nằm dưới tay cô, tìm một tư thế thoải mái nhào vào n.g.ự.c cô.
Một đêm cứ thế trôi qua, trời vừa sáng Giang Diệu Diệu đã nhìn ra ngoài cửa xem xét lũ zombie.
Ngay khi Lục Khải Minh tỉnh dậy, anh đã nghe thấy giọng cô vui vẻ nói: "Zombie đã bớt rất nhiều rồi.”
Cô không phải lo lắng bị nó tấn công nữa.
Lục Khải Minh gật đầu vươn tay ra.
"Tôi muốn đánh răng rửa mặt."
"... Nếu không cần đi ra ngoài gặp người thì cần gì phải đánh răng rửa mặt?"
"Này, cho dù bị cách ly cũng có nhân quyền, được không? Không được ngược đãi tôi. Tôi muốn đánh răng, sau khi đánh răng còn muốn ăn sáng, sau khi ăn sáng thì thay thuốc. Nhân tiện, tôi muốn thay quần áo, cô giúp tôi giặt đồ. Cả người đầy mồ hôi. Đừng quên tưới nước cho giá đỗ. "
Lập tức tâm tình vui sướng của cô tan thành mây khói, ủ rũ đi làm công việc.
Cô phát hiện ra mình sai rồi, Lục Khải Minh không phải cải lão hoàn đồng mà là biến thành một ông chú khó tính.
Trẻ con ăn no rồi ngủ còn anh ta ăn no xong thì lải nhải.
Khi cô mang đến bữa trưa mất bao nhiêu công sức mới nấu xong, bị anh bắt bẻ đến thương tích đầy mình, nhịn không được bùng nổ.
"Tôi không làm nữa!"
Lục Khải Minh rất phấn khích.
"Được, mở cửa cho tôi!"
Chỉ cần anh có thể ra ngoài, anh bằng lòng làm hết.
Giang Diệu Diệu lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Giang Nhục Nhục lao tới chạy vòng quanh chân cô.
Chỉ chớp mắt cô đã bình tĩnh lại.
"Không thể mở."
Lục Khải Minh thất vọng: "Cô một mình làm bao nhiêu việc không thấy mệt sao?"
"Mệt mỏi, nhưng an toàn."
Giang Diệu Diệu bê khay đồ ăn đi: "Không ăn chứ gì, đói bụng một bữa cũng không chết."
"Tôi ăn, tôi ăn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/chuong-94.html.]
Lục Khải Minh nhìn bóng lưng cô rời đi hét lớn, nhưng mà cô đã đi mất rồi.
Giang Diệu Diệu đi xuống lầu, đổ một nửa đồ ăn của Lục Khải Minh cho Giang Nhục Nhục, bật TV lên xem shin cậu bé bút chì, ngồi xổm bên bàn cà phê vừa ăn vừa xem.
Sau đó cô ngủ trưa một tiếng, sau khi thức dậy đi đến phòng trồng rau.
Ba cái chậu trồng đầy đủ gồm giá đỗ xanh, khoai tây, xà lách, tỏi tây, ớt và cà chua.
Trên bệ cửa sổ có hai cái chậu rửa mặt, cái đựng đầy đất là tỏi và gừng, cái đựng đầy nước là hoa thủy tiên.
Hoa hồng và các loại hoa khác đã được chuyển ra ban công để tiết kiệm diện tích trồng rau.
Họ thật may mắn, những hạt gieo sau này cũng đã nảy mầm, mềm, xanh và rất chắc, ước chừng tháng sau là có rau để ăn rồi.
Giang Diệu Diệu đang có tâm trạng tốt, vô thức ngâm nga một bài hát trong khi tưới nước.
Lục Khai Minh ở trên lầu rên rỉ.
"Có ai không, tôi đau bụng quá."
"Hình như tôi sốt rồi."
"A! Cả đầu cũng đau nữa, chắc sắp biến dị rồi."
"Cô mau đến đây gặp mặt tôi lần cuối đi."
Giang Nhục Nhục lần này bị anh doạ sợ, nó chạy tới cầu thang xoay vòng vòng.
Giang Diệu Diệu ngoảnh mặt làm ngơ, thong thả ung dung tưới nốt cốc nước cuối cùng vào chậu cây mới đi đến ngoài cửa phòng.
"Đưa tay tôi xem thử."
Lục Khải Minh ôm cánh tay thở thoi thóp.
"Chắc là tôi sắp c.h.ế.t rồi."
"Người sắp c.h.ế.t không còn sức mà nói nhiều như vậy."
"Cô quá nhẫn tâm, không buồn một chút nào sao?"
Giang Diệu Diệu trợn trắng mắt, gõ gõ cửa.
"Có muốn ăn cơm tối không?"
"Haizz, đúng là ăn nhờ ở đậu mà."
Lục Khải Minh duỗi cánh tay ra, cô tháo băng vải ra nhìn qua một lượt, bình thường không tốt lên cũng không xấu đi.
Giang Diệu Diệu băng lại cẩn thận hỏi: "Anh thực sự cảm thấy chán à?"
Lục Khải Minh gật đầu lia lịa.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhét qua khe cửa tải mấy game show hot trước khi mạt thế.
Nội dung chính của chương trình là cảnh một vài ngôi sao đưa con đi chơi, có khi lên xóm núi, có khi ra đảo.
Nhìn bọn họ náo nhiệt như vậy, đối lập với cô ở đây tịch mịch.
Giang Diệu Diệu càng nhìn càng hâm mộ, nhất là khi nhìn thấy bọn họ hái được một quả dưa hấu lớn hơn chục ký từ ruộng dưa chia nhau ăn, bọn họ nhìn chằm chằm vào quả dưa đỏ mọng, không khỏi chớp mắt, nhớ lại mùi vị của quả dưa hấu.
Lục Khải Minh chỉ vào đồ vật trên tay đứa trẻ hỏi: "Đó là gì?"
"IPad."
"IPad ư?"
"Không phải là anh không biết đấy chứ!"