Xuyên Sách TN 80, Tôi Đá Nam Chính Rồi Gả Cho Quân Nhân - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:23:56
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khúc Miêu cũng cùng với Diệp Tiêu Tiêu.

Nghe thấy cãi vã, liền bước : “Xuyên bối mẫu hả, lúc thì cất nó cái tủ .”

Vì nó khá quý, sợ mất nên tiện tay vứt cái tủ ai dùng .

Tiểu Lý thấy thứ lấy từ trong tủ, ngây , mặt đỏ bừng lên.

Tôn Chính Nghiêu thời gian để ý đến tâm tư của mấy trẻ tuổi .

Thấy đồ tìm thấy, liền thẳng: “ ngay là đồ mất mà.”

Tiểu Lý càng thấy ngại hơn, nhưng cũng xin .

Tóm là thấy mất mặt quá.

Những khác cũng ép xin , buổi chiều khi trời mát mẻ hơn một chút, dân xếp thành hàng dài chờ khám.

Bận rộn mãi đến sáu giờ tối, Tôn Chính Nghiêu mới dẫn mấy đứa nhỏ dọn dẹp.

Lúc thu dọn quầy hàng, thầy t.h.u.ố.c Tiểu Lý cứ về phía Sở Vân Tiêu và Trương Lịch Xuyên, nhưng cuối cùng chẳng gì.

“Lạ thật, chúng đắc tội gì với .”

Đến cả Khúc Miêu cũng thấy lạ.

Trương Lịch Xuyên là thẳng tính, thật thà, tuy ngày thường ít nhưng chắc chắn là nhiều việc nhất trong lớp.

Đối diện với thầy t.h.u.ố.c Lý khó ở, để tâm.

“Ai mà , dù thì chúng theo thầy Tôn, cứ tránh xa .”

Khúc Miêu gật đầu.

Thật sự cảm thấy kiểu hẹp hòi thì nên thầy thuốc.

Dọn dẹp xong xuôi, bữa tối cũng ăn ở đây, ăn xong thì máy kéo sẽ chở họ về thành phố.

Diệp Tiêu Tiêu hỏi: “Ngày mai ngoài nữa ạ?”

Tôn Chính Nghiêu đáp: “Ngày mai ở khu phố nữa, vẫn là huyện nhưng chỗ khác.”

“Hôm nay mệt lắm , về sớm nghỉ ngơi .”

Lúc đến cổng bệnh viện là tám giờ.

Tống Hiểu Quang đợi sẵn ở đó để đón Diệp Tiêu Tiêu.

Cô xách chiếc cặp sách ăn hết đồ, vui vẻ về nhà.

“Hôm nay mệt ?” Tống Hiểu Quang hỏi.

“Cũng tạm, chỉ là thời tiết nóng, buổi sáng lúc tuy đông nhưng mệt lắm.”

Diệp Tiêu Tiêu thế, nhưng xe chạy nửa đường thì cô ngủ .

Tống Hiểu Quang: “...”

Lúc xuống xe vẫn là Tống Hiểu Quang gọi cô dậy.

Diệp Tiêu Tiêu mơ màng vẫy tay chào tạm biệt , tự lên lầu.

Sau khi tắm rửa, cô vật giường ngủ một giấc trời đất gì nữa.

Có lẽ vì ngủ đủ giấc, nên ngày hôm cô thức dậy khá sớm.

Trong bếp một quả dưa hấu lớn, Tống Quang Cảnh : “Dưa hấu con mang theo .”

Diệp Tiêu Tiêu khựng : “Sư phụ, quả dưa hấu to quá.”

Chương 188: Xưa và nay khác

“Có bắt con cầm mãi , lát nữa để xe, nóng thì lấy ăn.”

Tống Quang Cảnh đặc biệt cho mua dưa hấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tn-80-toi-da-nam-chinh-roi-ga-cho-quan-nhan/chuong-234.html.]

Mua từ hôm qua , nhưng Diệp Tiêu Tiêu về muộn nên thấy.

“Dạ, .”

Diệp Tiêu Tiêu đành ôm dưa hấu .

Liên tiếp ba ngày, ngày nào Diệp Tiêu Tiêu cũng mang theo những loại trái cây khác đến chỗ khám bệnh.

Trong khi tò mò về gia cảnh của Diệp Tiêu Tiêu, họ cũng cô bằng con mắt khác về y thuật.

Chắc chắn là cô lén lút học thêm, nếu thì kiến thức ở trường thể khiến cô giỏi giang đến thế.

Tôn Chính Nghiêu sắp xếp công tác ngoại tuyến bảy ngày.

Kết thúc ngày cuối cùng, Tôn Chính Nghiêu mời các học trò ăn một bữa thịnh soạn.

Trong bữa cơm, thầy t.h.u.ố.c Tiểu Lý cuối cùng cũng lấy hết can đảm xin .

“Hôm đầu tiên là của , vì các đều là học sinh nên thành kiến với các , nhưng giờ đổi cách , xin , là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Việc thầy t.h.u.ố.c Tiểu Lý trịnh trọng xin như là điều ngờ tới.

Tôn Chính Nghiêu đỗi mừng rỡ.

Tiểu Lý tuy ngày thường thích so đo tính toán, nhưng việc nghiêm túc, giờ thể chủ động xin , chứng tỏ bản chất tệ.

Một bên là thầy t.h.u.ố.c trong khoa của , một bên là học trò của .

Tôn Chính Nghiêu giữ thái độ công bằng.

Sau khi Tiểu Lý xin , Tôn Chính Nghiêu cũng với Sở Vân Tiêu và Trương Lịch Xuyên rằng đừng để chuyện trong lòng.

Sau thể vẫn còn cơ hội việc cùng , thêm một bạn bao giờ cũng hơn thêm một kẻ thù.

Bệnh viện Số Một Kinh Thành là một bệnh viện lớn ở Kinh Thành, nếu khi nghiệp mà thể việc ở đó thì là cơ hội hiếm cho tất cả .

Sở Vân Tiêu và Trương Lịch Xuyên vốn dĩ cũng để bụng chuyện , giữ thể diện mà cho qua.

Ăn cơm xong, Diệp Tiêu Tiêu trở về nhà họ Tống.

Sắp xếp xong thời gian, cô bắt đầu hành trình học lái xe của .

...

Thôn Bạch Thạch.

Hôm nay là một ngày lành, là ngày cưới của Trương Nhị Ni và Phí Thanh trong thôn.

Trương Nhị Ni mở một tiệm cắt tóc trong thành phố, Phí Thanh bình thường cũng nhận nhiều đơn hàng mộc trong thành phố.

Tuy cả hai là công nhân chính thức, nhưng thu nhập vượt xa công nhân nhà máy từ lâu .

Trong nửa năm nay, tình cảm của hai phát triển nhanh, đến mức bàn chuyện cưới hỏi.

Nhà họ Trương và nhà họ Phí đều ý kiến gì, chỉ đến lúc bàn bạc tiền thách cưới, Vương Lệ Mỹ chút ý tưởng khác.

“Mẹ , tiền thách cưới của con là do con quyết định, đừng quá đáng quá đấy.”

Trương Nhị Ni tự kiếm tiền hàng tháng vẫn gửi tiền về nhà, việc năm trăm đồng tiền thách cưới là thể nào.

Vương Lệ Mỹ : “Thế cũng thể ít quá .”

Trương Nhị Ni : “Nhiều nhất là một trăm, hơn nữa thì .”

Việc chi tiêu trong nhà là do cô quản lý, lúc cô mở tiệm Phí Thanh còn đưa cho cô nhiều tiền, tổng tiền tiết kiệm của hai giờ còn bao nhiêu thì cô rõ nhất.

Vì hạnh phúc , Trương Nhị Ni nghĩ tiền thách cưới vẫn là nên lấy ít thôi.

Trương Nhân Quý thì : “Chỉ cần hai đứa sống với t.ử tế là , tiền thách cưới quan trọng.”

Vương Lệ Mỹ tức giận trừng mắt Trương Nhân Quý.

Con trai cả nhà họ còn lấy vợ, ông chẳng thèm nghĩ cho con trai gì cả.

Tuy Vương Lệ Mỹ nghĩ , nhưng bà quá trọng nam khinh nữ, con gái thì ý định đòi tiền thách cưới nhiều của bà đành gác .

Loading...