“Tông chủ một trái tim son, ân oán phân minh. Giao xá cho tông chủ, Thanh Vận yên tâm.” Tạ Thanh Vận cúi thấp , nhỏ: "Tiên đoán thức tỉnh Diêm La chi lực thiên tính tà ác, nhưng và Quân Từ từ nhỏ cùng lớn lên, con rõ nhất. Ta tin tiên đoán, cầu tông chủ cũng đừng tin.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tề Yếm Thù kiên nhẫn mà lạnh lùng : “Nó thiện ác thì liên quan gì đến bản tôn? Bản tôn ngược còn mong tiên đoán trở thành sự thật, để nó loạn cái Tu Tiên giới cho trò. Xem trạng thái của nó trong thời gian , cũng sắp đấy.”
“Tiên sơn Kiếm Trủng một thanh hung kiếm, hỗn loạn quanh mấy năm.” Thiếu niên dường như thấy những lời lạnh lùng, sắc bén của nam nhân, vẫn cúi đầu : "Thanh kiếm đó tên là Huyết Huyền, cần dùng hồn phách của ác nhân để trấn áp kiếm linh của nó, lẽ thích hợp với xá .”
“Hay lắm, thì ngươi đều tính toán cả mới đến tìm bản tôn. Phật tử năng lực như , lúc cố tình để lọt tộc nhân của mà cứu? Đã hành động ngày đó, bây giờ cần gì giả nhân giả nghĩa quan tâm?” Tề Yếm Thù lạnh: "Ngươi sẽ cảm thấy ngươi ngày đó g.i.ế.c Tạ Quân Từ, là thể xóa bỏ hết chuyện ngươi bỏ rơi nó chứ?”
Sắc mặt Tạ Thanh Vận trở nên trắng bệch.
Đối mặt với sự châm chọc của Tề Yếm Thù, chỉ thấp giọng : “Đa tạ tông chủ.”
Hắn nghĩ, Tề tông chủ quả nhiên thẳng thắn, ghét ác như thù. Mới thu tử bao che cho như con.
Như mới .
Thiếu niên lảo đảo trở Chuẩn Đề Thiền tông. Tịch Ngôn trưởng lão, phát hiện mất tích, đang sốt ruột ở cửa, thấy trở về, Tịch Ngôn trưởng lão lập tức đón lấy, : “Ngươi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-531.html.]
Giọng còn dứt, hai đầu gối của thiếu niên khuỵu xuống đất. Hắn cố gắng áp chế suốt một đường, Thiên Lý chi lực mới định mấy ngày dấu hiệu sụp đổ.
Tịch Ngôn trưởng lão lập tức kéo trong tháp, lấy sức mạnh của bảo tháp để trấn áp sức mạnh đang bạo phát của thiếu niên.
Trên quấn đầy xiềng xích, lúc định nữa, mất ý thức, tóc dài tán loạn bên gương mặt.
Tịch Ngôn lên , đưa tay nhẹ nhàng lau khô mồ hôi lạnh trán thiếu niên, thấy Tạ Thanh Vận trong lúc hôn mê lẩm bẩm: “Sư phụ…”
Thần sắc Tịch Ngôn trưởng lão dần trở nên phức tạp.
…
Những năm tháng hỗn độn, giằng xé đó, Hướng Thiên tháp gần như trở thành cơn ác mộng của thiếu niên.
Trong tháp sẽ mất thời gian, mất tất cả khái niệm, dường như tất cả đều vĩnh hằng trong khoảnh khắc đó, chỉ nỗi thống khổ kéo dài dứt, vĩnh viễn điểm kết.
Hai trăm năm trôi qua, Tạ Thanh Vận là một trưởng thành. Hắn còn cần Tịch Ngôn hỗ trợ, chỉ dùng sức mạnh của chính , mượn sức từ bảo tháp để định một cách nhanh nhất.
Lúc khỏi Hướng Thiên tháp, Tạ Thanh Vận một thoáng hoảng hốt, quên mất bên ngoài nên là thời gian nào. Mãi cho đến khi thấy những phật tu trẻ tuổi theo đều vây , Tạ Thanh Vận mới cuối cùng dần dần tỉnh táo.