Ăn cơm xong, thiếu niên còn định theo Ngu Niệm Thanh, ngăn .
“Nhóc con, ngươi chọn một trong hai chúng , ở cùng.” Tần Tẫn .
Sở Chấp Ngự chỉ sáp gần Ngu Niệm Thanh, nhưng chặn .
“Không , cô bé là con gái, ngươi là con trai, thể ở cùng một chỗ, nhưng ban ngày thì thể chơi cùng .” Tần Tẫn nhướng mày: "Ngươi chỉ thể chọn giữa chúng thôi.”
Thiếu niên hiểu tại con gái và con trai thể ở cùng một chỗ, chỉ thể phỏng đoán rằng chỉ là mới đến của bộ tộc , địa vị thấp, nên thể đến nơi của lão đại để nghỉ ngơi cùng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hắn phân vân Tô Khanh Dung và Tần Tẫn.
Hắn ghét Tần Tẫn, nhưng Tần Tẫn dường như địa vị cao hơn một chút.
Tô Khanh Dung đồ ăn cho , vẻ cũng , nhưng hình như chuyện cũng trọng lượng lắm.
Thiếu niên dùng bộ não đơn giản của nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lựa chọn Tô Khanh Dung.
“Ngoan, ngươi ở chỗ nửa tháng, qua chỗ nó ở nửa tháng, chúng luân phiên, ?” Tô Khanh Dung vội vàng an ủi hỏi.
Hắn trông trẻ mãi !
Thiếu niên dường như ý kiến gì.
Thế là, khi cáo biệt sư tôn, các đồ ai về ngọn núi nấy.
Lúc sắp , Tạ Quân Từ dặn dò: “Không trêu như trêu chó nữa, ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-503.html.]
Việc tôn trọng thiếu niên là một chuyện, một chuyện khác là tính cách vốn giống động vật nhỏ, lỡ như Tô Khanh Dung trêu như , trêu đến mức nhân tính càng khó hồi phục thì ?
“Biết .” Tô Khanh Dung tiếc nuối .
Tạ Quân Từ đưa Niệm Thanh trở về ngọn núi, trở nơi quen thuộc của họ. Hắn lấy pháp bảo, biến một cái sân y hệt như cũ.
Tuy lúc ở thành Lan Nhược và ở đây đều ở cùng một pháp bảo, nhưng bài trí bên trong lúc ở thành Lan Nhược khác biệt. Niệm Thanh bổ nhào lên chiếc giường quen thuộc của , khỏi duỗi một cách khoan khoái.
Cảm giác quen thuộc, thật thoải mái.
Cô bé liệt giường một hồi lâu, Tạ Quân Từ thì ở bên cạnh dọn dẹp nhà cửa, đặt những vật dụng hàng ngày về chỗ cũ.
Đợi đến khi Niệm Thanh nghỉ ngơi đủ, cô bé từ giường bò dậy, đến bên bàn chữ, Tạ Quân Từ ở đối diện sách.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối , cô bé chuyên chú một lát, cô bé bỗng đặt bút xuống, ngoài cửa sổ.
“Sao ?” Tạ Quân Từ hỏi.
“Bỗng nhiên cảm thấy thật yên tĩnh ạ.” Cô bé lẩm bẩm.
Trước đây lúc ở thành Lan Nhược, đều ở trong một cái sân. Tuy cái sân đó trong mắt thường là một khu đất lớn, nhưng đối với họ mà vẫn nhỏ.
Một năm nay, lúc Niệm Thanh sách trong phòng, thỉnh thoảng các sư sẽ bưng hoa quả hoặc gì cũng ghé qua thăm, xem cô bé đang gì. Có lúc Thanh Thanh thích sách ngoài phòng, còn thể thấy tiếng các sư thấp giọng trò chuyện xa, hoặc tiếng chén va chạm.
Bây giờ trở ngọn núi của Tạ Quân Từ, bên ngoài bỗng nhiên chỉ còn tiếng côn trùng và tiếng gió nhẹ, như thể thế giới chỉ còn hai họ.
Niệm Thanh quen với sự náo nhiệt đây, bây giờ bỗng chút thích ứng .
Ngón tay Tạ Quân Từ chống lên trang sách, khỏi chút ngẩn ngơ.