“Sư phụ, sư phụ, đồ chơi của con ạ!”
“Đồ chơi ở chỗ , Thanh Thanh.” Tạ Quân Từ .
Hắn từ trong nhẫn trữ vật đưa chiếc rương đồ chơi quý báu của Niệm Thanh qua, Niệm Thanh vui vẻ ôm . Các sư về phía Tề Yếm Thù. Tề Yếm Thù sắp họ đến phát cáu, tức giận : “Không việc gì ?”
Ba sư lúc mới bừng tỉnh, vội vàng tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.
Tề Yếm Thù trong điện.
Ở trong tiểu viện của thành Lan Nhược lâu , mới phát hiện chủ điện của lớn và rộng đến . Đợi đến tối các đồ đều trở về ngọn núi của , cả chủ phong to lớn sẽ chỉ còn .
Môi mỏng của Tề Yếm Thù khẽ mím .
Hắn mở miệng bảo mấy đồ đều ở chủ phong, bên cạnh nhiều cung điện, đủ cho họ ở . hạ cái xuống, chỉ thể gì.
Bên , quảng trường, cô bé từ trong rương lấy một con chuồn chuồn gỗ, cô bé hưng phấn : “Trước đây sân quá nhỏ, thời gian cho xem. Huynh xem con chuồn chuồn , vui lắm.”
Cô bé dùng chân khí thúc giục con chuồn chuồn gỗ, cánh của nó chuyển động, bay về phía .
“Có …”
Niệm Thanh định chuyện với Sở Chấp Ngự, liền cảm giác thiếu niên bay như tên ngoài.
Hắn chuẩn xác bắt lấy con chuồn chuồn gỗ, đó mang về đưa cho cô bé, mắt xanh sáng lấp lánh.
Ngu Niệm Thanh: "…"
Có chỗ nào đó đúng lắm ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-501.html.]
Niệm Thanh con chuồn chuồn gỗ trong tay , thiếu niên đang tỏ vui vẻ bằng ánh mắt.
Vừa nhất định là chỗ nào đó nhầm lẫn, nữa!
“Huynh xem…”
Cô bé còn xong, thiếu niên một nữa chạy ngoài, đó chuẩn xác bắt con chuồn chuồn gỗ, như dâng vật quý trở về đưa cho cô bé.
Ngu Niệm Thanh: "…"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Lần thứ ba, khi bài học, cô bé bắt lấy cổ tay Sở Chấp Ngự, một bên ném chuồn chuồn, một bên : “Đừng đuổi theo nhé.”
Thiếu niên cô bé bắt lấy thể động đậy, chỉ thể con chuồn chuồn gỗ bay xa, về phía Ngu Niệm Thanh, dường như hiểu cô bé ý gì.
Cô bé vốn định chia sẻ với về tay nghề tinh xảo của Tô Khanh Dung, định hỏi thấy nó giống chuồn chuồn thật . trong ánh mắt hiểu, khó hiểu qua của Sở Chấp Ngự, những điều cô bé định chia sẻ đó dường như đều trở nên nhạt nhòa.
Nơi xa, chân khí của cô bé cạn, con chuồn chuồn gỗ “cạch” một tiếng rơi xuống đất.
Sở Chấp Ngự Ngu Niệm Thanh, Ngu Niệm Thanh Sở Chấp Ngự, hai đứa trẻ rơi im lặng.
Niệm Thanh thả lỏng cổ tay , thiếu niên liền chạy tới nhặt con chuồn chuồn gỗ về, đưa cho cô bé.
Tê… đúng , tại chỗ nào đó kỳ kỳ, cảnh giống lắm với cảnh hai cùng chơi mà cô bé tưởng tượng.
Sao cảm giác như cô bé đang bắt nạt thiếu niên, tự chơi xong lười động, còn giúp nhặt về ?
“Không đúng, đúng, là đúng.” Cô bé lẩm bẩm, nhét con chuồn chuồn gỗ trở rương.
Sở Chấp Ngự lưng cô bé thấy cô bé cất chuồn chuồn , một chút mất mát. Ngu Niệm Thanh là lão đại của nhà , đương nhiên là cô bé tiếng , cũng tiện biểu đạt gì, đành mong chờ cô bé lấy món đồ chơi khác.