Thấy hai thiếu niên định dìu , Ngu Niệm Thanh hỏi: “Ngươi so chiêu nữa ?”
Trần Ân Quang cứng . Thấy cô bé tay, liền đánh cô bé , dù cô bé mới chỉ cao đến n.g.ự.c .
“Không cần , là ngươi lợi hại hơn, chúng tài bằng .”
Thấy hai thiếu niên rời , đám trẻ phía đông cũng đều rũ rượi, lủi thủi bỏ .
“Lão đại Thanh Thanh! Lão đại Thanh Thanh!” Cậu bé dẫn đường lúc nãy reo hò.
Lũ trẻ bên cạnh cũng bắt đầu gọi Thanh Thanh là lão đại, trong đó còn lẫn mấy đứa trẻ phía đông rời .
Xấu hổ quá mất! Cả Ngu Niệm Thanh như sắp bốc cháy.
Toàn bộ sự việc thật khiến khó nên lời. Cô bé bao giờ cảm thấy nỗ lực tu luyện là để bắt nạt những đứa trẻ khác, mà ngược , vì cô bé lợi hại, nên cô bé cảm thấy nên khoan dung và nhẫn nại hơn với những đứa trẻ lợi hại bằng.
Cô bé và thiếu niên động thủ cũng chỉ là để so chiêu mà thôi, nhưng lỡ tay thương, còn đang reo hò cổ vũ.
Ngu Niệm Thanh rõ đó là cảm giác gì, cô bé chỉ là thích như .
Cô bé cảm giác như thể sai chuyện gì đó.
Ngu Niệm Thanh ủ rũ trở về nhà.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Trước đây, mỗi khi sân cô bé đều sẽ tinh thần phấn chấn kêu một tiếng "con về ", nhưng hôm nay chút âm thanh nào.
Vừa Tô Khanh Dung đang ở trong đình uống sách, ngẩng đầu lên, gọi: “Thanh Thanh về .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-464.html.]
Cô bé tới, Tô Khanh Dung phát hiện tâm trạng cô bé , liền hiểu hỏi: “Sao , cãi với các bạn ?”
Niệm Thanh xuống bên bàn, cô bé rầu rĩ : “Em hình như đánh với .”
“Thanh Thanh, em gì, em đánh với ?!” Tô Khanh Dung giật . Hắn vội vàng nắm lấy cổ tay Ngu Niệm Thanh, căng thẳng : “Thanh Thanh em ủ rũ thế , thương ở ?”
Hắn dứt lời, ba cánh cửa khác đều mở , Niệm Thanh lập tức sư phụ và các sư vây quanh.
“Thanh Thanh thương ở ?” Tạ Quân Từ căng thẳng hỏi.
Tần Tẫn nhíu mày: “Ai em thương?”
Ở giữa, Tô Khanh Dung vẫn luôn nắm cổ tay cô bé để kiểm tra tình trạng cơ thể, Niệm Thanh giãy cũng .
“Không ạ.” Cô bé nhỏ giọng : "Em hình như tay nặng, .”
Nghe cô bé , sư phụ và các sư tức thì thở phào nhẹ nhõm.
“Cô bé , chuyện quan trọng chứ.” Tần Tẫn bất đắc dĩ : "Sư còn tưởng em thương.”
“Thanh Thanh, em đánh với ai?” Tạ Quân Từ hỏi.
Thế là Ngu Niệm Thanh liền kể chuyện một .
“Em thế mà gọi là đánh , chỉ là so chiêu thôi. Bọn họ tài bằng , đáng đời.” Tần Tẫn chút để tâm: "Không đánh còn xem là kiếm tu .”
“ em tay quá nặng ?” Niệm Thanh lo lắng: "Huynh luôn .”
“Khóc là đáng đời, chủ động gây sự thì gánh chịu hậu quả như .” Tô Khanh Dung dịu dàng: "Thanh Thanh, em đánh , mà là so chiêu. Sau em còn sẽ gặp nhiều trận so chiêu nữa. Đạo của kiếm tu vốn hung lệ, thương là chuyện bình thường. Là do tên nhóc đó thực lực quá kém, liên quan đến em.”