Mãi cho đến khi hai biến mất kết giới, Tần Tẫn lúc mới khỏi thở phào nhẹ nhõm một . nhanh, sắc mặt trở nên chút phức tạp.
Hắn theo đường cũ trở về ngọn núi của , mép giường trong nhà tranh hoàng hôn bên ngoài.
Không tại , căn nhà tranh đơn sơ ở trăm năm, khi cô bé rời bỗng nhiên vẻ vô cùng yên tĩnh.
Tần Tẫn cúi đầu, dải lụa màu lam buộc cổ tay , ánh mắt dần dần trở nên bình thản.
Mỗi khi hè đến, Ngu Niệm Thanh sắp lớn thêm một tuổi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng một cái, cô bé sắp sáu tuổi. Vóc dáng cô bé cao thêm một chút, hơn nữa vì duy trì thói quen luyện kiếm và uống linh dược , mà cơ thể Ngu Niệm Thanh khỏe mạnh và rắn chắc, vóc dáng cũng thon dài, thẳng tắp.
Ngoài điều đó , cô bé cũng khác gì những đứa trẻ bình thường, vẫn ham chơi và bướng bỉnh. Hơn nữa, vì chút thủ, nên càng cảm giác trời sợ, đất sợ.
Tinh lực của Ngu Niệm Thanh vô cùng dồi dào. Sau khi quen với việc luyện kiếm, mỗi ngày luyện tập cũng thể tiêu hao hết thể lực của cô bé, đủ để cô bé vui đùa thỏa thích.
Gần đây cô bé thích leo cây, lá gan cũng lớn, sợ độ cao. Các sư chỉ cần để ý một chút, cô bé sẽ leo tót lên ngọn cây — đó xuống .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Cô bé còn học cách theo đường cũ để xuống !
May mắn là Ngu Niệm Thanh lớn lên trong một môn phái tu tiên, các sư vô cách để giải cứu cô bé.
Tuy rằng sư phụ và các sư đều tu vi cao, và trong môn phái đủ thực lực để bảo vệ cô bé một trăm phần trăm, nhưng sự bướng bỉnh của cô bé vẫn khiến họ giật cả mí mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-396.html.]
Về chuyện leo cây, các sư quyết định chuyện với cô bé.
Vào một buổi chiều hè nóng nực, các sư tụ tập trong đình hóng gió. Ngu Niệm Thanh với vẻ mặt vô tội chớp mắt, ba vị sư của vây quanh.
“Thanh Thanh, em thể cứ leo cây mãi , leo cây quá nguy hiểm.” Người mở miệng là Tô Khanh Dung, sắc mặt nghiêm túc: "Nếu em ngã xuống thì ?”
Niệm Thanh lý lẽ đàng hoàng : “Sẽ ngã ạ, các ở đây mà.”
Tần Tẫn nhíu mày: “Chuyện liên quan đến việc chúng , chẳng lẽ chúng là vạn năng ?”
“ ạ.” Ngu Niệm Thanh đơn thuần : "Các chính là vạn năng mà.”
Ba sư khỏi liếc .
Sự tin tưởng tuyệt đối của cô bé đối với họ thật sự khiến vui mừng, nhưng mà…
“Giả sử, giả sử chúng trông chừng em thì ?” Tô Khanh Dung hắng giọng, tiếp tục nghiêm túc : "Em nghĩ đến việc đó sẽ nguy hiểm ?”
“ còn sư phụ mà.” Ngu Niệm Thanh nhỏ giọng : "Em nào cũng ngoan, đều chỉ ở chủ phong mới leo cây thôi.”
Các sư nhất thời gì.
Thực cô bé cũng coi như sách, mách chứng, còn động não, ở chủ phong sư phụ và các sư là an nhất, cho nên mỗi chỉ quậy phá ở chủ phong, bao giờ chơi như ở nơi khác.