Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 7-1
Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:37:34
Lượt xem: 87
Chương 7
Không phải tên là Trâu Khải sao?
Hay là cô nhớ nhầm, là Chu chứ không phải Trâu?
Thủy Lang cẩn thận từng li từng tí gấp lá thư giới thiệu lại, đối với cô mà nói dù là Trâu hay Chu cũng không thành vấn đề, mười năm loạn lạc vừa qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, gia tộc này có thể đứng vững trong cơn loạn lạc, còn gây dựng cho con cái cơ sở tốt như vậy, ai biết được chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.
“Được rồi, anh về đi.”
Lần này Chu Quang Hách thật sự rời đi.
Thủy Lang nằm ở trên giường chợp mắt một lúc, rất nhanh đã tỉnh dậy, mặc dù bận rộn cả một ngày nhưng cô đã ngủ trên tàu suốt mấy ngày mấy đêm nên không hề thiếu ngủ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ không có rèm che, vầng trăng chỉ còn một khe hở nhỏ, đường phố về đêm giống như được che bằng một tấm màn mỏng manh, đèn đường trong thành phố vẫn còn sáng, lá cây ngô đồng hai bên nhẹ nhàng đung đưa, rũ xuống nhưng bóng cây lốm đốm trên đường.
Thủy Lang khoác lên mình cái áo khoác bông đầy bụi bẩn, bước ra khỏi nhà nghỉ, đi về phía ngã tư vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đi bộ khoảng mười phút, cô rẽ vào một ngã tư rộng rãi hơn, mỗi con đường đều rất giống nhau, nhưng con đường ở ngã tư này lại khác với những con đường khác. Sự khác biệt nằm ở những ngôi nhà hai bên, tất cả nhà ở chỗ này đều là nhà gỗ, cho dù là ban đêm, ngôi nhà gỗ cũng toát lên vẻ uy nghiêm.
Tuy nhiên tráng lệ chỉ ở bề ngoài.
Thủy Lang dừng lại trước cánh cửa rỗng, từ bên ngoài nhìn vào, lẽ ra phải là một bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, một khu vườn được chăm sóc cẩn thận, một đài phun nước có tượng thiên thần nhỏ màu trắng đang phun nước, bây giờ lại biến thành sân phơi lộn xộn gấp mấy lần sân vườn nhà Chu gia, ày ra từng dãy gậy trúc phơi quần áo tạp nham, những ngôi nhà xây trái phép được dựng lên một cách bừa bãi.
Trên mặt đất đào lung tung một đống cống rãnh tạm bợ, nói êm tai thì gọi là cống thoát nước nhưng thực ra gọi là cống ngầm, dưới ánh đèn mờ lờ mờ toả ra mùi tanh hôi.
Con đường rải đá cuội ở giữa không hề bị hư hại, diện mạo của ngôi nhà gỗ ba tầng cũng coi là duy trì nguyên dạng, tuy nhiên, những tấm rèm nhiều màu sắc khác nhau và những bộ đèn pha lê lộng lẫy nguyên bản đã được thay thế bằng những bóng đèn dây điện tạm bợ, cho thấy rằng nội thất bên trong đã bị phá hủy từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-7-1.html.]
Không cần vào cũng biết, đại sảnh, phòng ăn, bếp, các phòng ở, thậm chí cả phòng để xe, tầng hầm đều đã bị chia thành từng hộ, không còn rộng rãi, sang trọng như ngày xưa nữa.
Thủy Lang nhìn về phía ban công hình bán nguyệt ở tầng hai, nơi đó từng là phòng ngủ của mẹ Thủy Lang, hiện tại đã bị gia đình Tiểu Tam chiếm giữ.
Gia đình Tiểu Tam vẫn chiếm lấy căn phòng tốt nhất trong ngôi nhà gỗ này, bọn họ đã dọn sạch sẽ hết tất cả đồ đạc của bà chủ cũ, không biết đã ném vào đống rác rưởi ve chai nào rồi.
Thủy Lang kiềm chế lửa giận trong lòng, đột nhiên nhìn thấy có người đi tới, cô lập tức trốn sau gốc cây ngô đồng.
Khi người đó bước vào dưới ánh sáng của ngôi nhà xây trái phép, đôi mắt bà ta sáng như nước, dù đuôi mắt đã có nếp nhăn nhưng vẫn lúng liếng đưa tình, cho dù ai nhìn vào bà ta cũng sẽ để lại ấn tượng “Đây là một người tốt bụng.”
Quả nhiên oan gia ngõ hẹp, vừa rồi cô không hề nhìn lần, thật sự là Tiểu Tam kia.
Dù có muốn đi ra hung hăng đánh cho anh ta một trận, nhưng trước khi chưa chính thức nhận giấy chứng nhận, cô tuyệt đối không thể lộ mặt trước mặt tiểu tam và người cha cặn bã, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Tuy nhiên, trong tình hình địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, cô muốn sớm đi tìm tiểu tam gây sự cũng không phải là việc gì khó.
Nhất là bây giờ nhìn thấy bộ dáng tiểu tam này quan sát bốn phía chung quanh đầy cảnh giác, lại là đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài, xem ra không phải đang làm chuyện tốt lành gì.
Thủy Lang cảm thân may mắn vì dáng người mình đủ gầy, có thể núp kín sau gốc cây ngô đồng, dù tiểu tam có đứng trước gốc cây cũng thể không phát hiện ra phía bên kia gốc cây có người đang trốn.
“Bên này!”
Ngay khi một bóng người xuất hiện ở ngã tư, tiểu tam đã vẫy tay, người đàn ông tăng tốc chạy tới, đó là một người đàn ông trung niên.
Tiểu tam đưa cho ông ta một cuộn giấy trắng gấp lại: “Những món trong danh sách nhất định phải có được trước chủ nhật, anh hiểu không?”
Người đàn ông trung niên móc từ trong n.g.ự.c ra một cây đèn pin, mở ra soi xem tờ giấy một lúc, sau khi nhìn rõ ràng, ông ta cau mày nói: “Mấy thứ khác thì dễ nói, nhưng cái đồng hồ Thụy Sĩ này, còn là cái đồng hồ số La Mã quý giá nhất không dễ kiếm đâu.”
“Nếu như dễ kiềm, tôi cần gì phải tìm tới anh?” Tiểu tam rõ ràng có chút không kiên nhẫn, nói xong dừng lại một chút, điều chỉnh giọng điệu: "Đồng hồ này không phải cho người khác, là cho công việc của Lâm Lâm, anh cũng biết đối tượng con trai của cục phó Hứa có thứ gì tốt cũng đều đã từng nhìn qua, điều kiện kết hôn chỉ muốn một cái đồng hồ La Mã, cục phó Hứa lo lắng tới phát sầu, nhờ các mối quan hệ khắp nơi muốn tìm cho ra, đây là cơ hội tốt để Lâm Lâm có thể vào làm ở văn phòng bất động sản, anh nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế lấy được đồng hồ này, tôi biết anh có năng lực này.”