Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 37-3
Cập nhật lúc: 2024-11-21 20:02:32
Lượt xem: 12
"Tất nhiên là được!"
Trương Khải sắp mừng như điên rồi.
Xem đi, xem ai mới là người nhà mình!
Chu Quang Hách tính là cái thá gì!
Quả nhiên giống như anh cả đoán, Thủy Lang chính là công cụ để ở lại thành phố!
"Tôi có thể xin nghỉ, đi mua cùng cô, mua xong thì chuyển thẳng đến nhà tôi."
"Không cần đâu, tôi tự từ từ lựa chọn, từ từ mua." Thủy Lang giũ vụn bánh Đào Tô trên khăn tay: “Nếu có thể mua được đồ trong biệt thự, trước khi nhận được nhà, tôi không muốn xảy ra chuyện gì nữa, dì Quỳnh có một nơi rất an toàn, lúc đó anh cứ để đồ ở đó."
Trương Khải sửng sốt, nhìn Thủy Lang một lúc: “Cô biết cả chuyện này sao?"
Thủy Lang nhíu mày: “Sao lại có vẻ không thể trông cậy vào anh thế."
"Có thể!" Trương Khải vỗ ngực: “Cô không trông cậy vào tôi, cô trông cậy vào ai, không tin thì cô cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ bảo quản những thứ cô mua cẩn thận."
Đây là đang thử thách anh, cũng là tin tưởng anh một cách phi thường.
Tất nhiên anh sẽ không làm hỏng việc.
"Cảm ơn anh."
Thủy Lang nhận lấy bánh kem từ tay nhân viên bán hàng, lại cầm lấy túi bánh Đào Tô mà Trương Khải cầm, bước ra ngoài.
Trương Khải lập tức đi theo, cười tươi: “Để tôi cầm cho, chút đồ này, không cần phải lo cho tôi, không mệt đâu."
"Bụp!"
Cửa xe ghế lái bị đóng lại.
Trương Khải đi đến bên ngoài ghế phụ lái định mở cửa, thử vài lần, cũng không mở được, gõ vào cửa sổ xe, nhìn Thủy Lang đang để bánh kem vào bên trong: “Lang Lang, cửa xe khóa rồi, mở ra đi, ôi! Bây giờ tôi mới phát hiện ra, hóa ra cô biết lái..."
"Ùng ùng!"
Xe đột nhiên nổ máy, Trương Khải vội vàng rụt chân suýt bị bánh xe cán phải, thấy xe tăng tốc, vội vàng vỗ cửa sổ xe đuổi theo.
"Lang Lang, tôi còn chưa lên xe! Tôi còn chưa lên xe đâu!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-37-3.html.]
Chiếc xe màu đen lạnh lùng vô tình đi mất, chỉ để lại một làn khói đuôi xe, chui vào mũi và miệng của Trương Khải, ho sặc sụa trên phố lớn.
…
Xe chạy vào ngõ Ngô Đồng, tiếng động cơ thu hút mọi người trong hẻm.
Tuy Thủy Lang đã giảm tốc độ, nhưng vẫn không dừng lại, cứ thế lái đến trước cửa nhà họ Chu.
Ba cô gái ban đầu đang nằm sấp trên bàn, đợi mợ nhỏ về ăn cơm.
Nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy mợ nhỏ bước xuống từ trong xe, tiện tay đóng sầm cửa lại.
Ngay lập tức ngẩn ra.
Chu Quang Hách đi sải bước từ trong phòng ra sân: “Xe ai vậy?"
"Xe mới của tôi, được chứ?" Thủy Lang cười đưa bánh kem cho anh, lại cúi xuống lấy hai túi giấy da bò lớn từ ghế phụ lái, cũng đưa cho Chu Quang Hách, sau đó tự mình xách một túi lớn bánh Đào Tô, khóa cửa xe.
"Đây là...!"
Chu Quang Hách nói được một nửa thì dừng lại, nhìn những người hàng xóm vây quanh, bình tĩnh nhét túi giấy da bò vào trong ngực, đi trước về phòng.
Nhìn động tác của anh, Thủy Lang không nhịn được cười thành tiếng.
"Đồng chí Thủy, là cô lái xe sao?!"
"Mẹ ơi! Quả nhiên là cô lái xe về!"
"Sao cô lại biết lái xe thế! Cô còn không biết gì nữa không!"
"Điểm chính là xe, đồng chí Thủy, cô lấy xe ở đâu ra thế? Có phải cô được thăng chức rồi không?"
"Cả đời này tôi còn chưa từng sờ vào xe, vậy mà cô đã lái được!"
Thủy Lang vỗ vào xe: “Tôi không nói chuyện với mọi người nhiều nữa, tôi phải về ăn bánh kem sinh nhật."
Uông Tú vẫn đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe, miệng thì nói lời chúc mừng: "Chúc mừng sinh nhật cô, chúng tôi đã biết từ lâu rồi, thức ăn đã được đưa đến bàn nhà cô rồi."
Thủy Lang sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, thì nghe thấy những người hàng xóm tranh nhau nói:
"Tôi tặng món rau má trộn đậu phụ khô, cho rất nhiều dầu mè!"
"Tôi nấu món cà tím thịt băm, tối về mới biết là sinh nhật cô, không nấu được món gì, chỉ có tấm lòng."