Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 35-10
Cập nhật lúc: 2024-11-16 22:55:31
Lượt xem: 42
Nói đúng hơn là từ khi bị bắt, bà ta chưa từng chợp mắt, tối qua mắt như bị đóng băng, càng khó chợp mắt hơn.
Bà bà ta vốn tưởng rằng cảnh chờ đợi trước khi diễu phố đã đủ giày vò, nào ngờ khi Thân Tú Vân bị áp giải lên xe, bị một đám tử tù bao vây, bà ta mới cảm nhận được thế nào là lạnh lẽo thấu xương.
Xe còn chưa chuyển bánh, bà ta đã ngất xỉu một lần, sau khi bị tạt nước tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy một đám tử tù mắt lộ hung quang và sát khí, bà ta lập tức sợ đến nỗi tóc tai dựng ngược, liên tục hét lên!
Muốn chạy trốn nhưng không thoát được, bị công an áp giải, cùng với đám tử tù diễu phố thị chúng, chịu sự chỉ trích và nước bọt của đồng chí nhân dân.
"Đáng chết! Đáng bị xử bắn!"
"Hút m.á.u nhân dân, đổi lấy sự hưởng thụ cho bản thân! Không biết xấu hổ!"
"Xử b.ắ.n nó đi!"
Trong tiếng chửi bới hỗn loạn và kích động của đám đông, Thân Tú Vân run rẩy ngẩng đầu lên, muốn xem chồng và con gái có đến không, nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Thủy Lang, vừa nhìn thấy Thủy Lang nở một nụ cười chế giễu, bà ta tức đến nỗi mắt đỏ ngầu, vùng vẫy, chỉ hận không thể nhảy khỏi xe, hút m.á.u và gặm xương cô.
"Yên nào!"
Một báng s.ú.n.g đập vào lưng Thân Tú Vân.
Thân Tú Vân rên lên một tiếng, nhịn đau, phát hiện Thủy Lang đang nói "Chưa hết đâu", trong lòng bỗng hoảng hốt, theo bản năng nhìn về phía cửa tiệm cắt tóc quốc doanh.
Đến khi nhìn thấy Vũ Thiện Bình đứng ở đó, nước mắt lưng tròng, rồi đột nhiên vừa khóc vừa cười, gật đầu với bà ta, trái tim hoảng loạn của Thân Tú Vân mới được an ủi đôi chút.
Bbà ta biết chồng đang nói với bà ta rằng, Lâm Lâm ổn rồi.
Lâm Lâm có thể ở lại thành phố, không phải đi nông thôn nữa!
Thực ra trong lòng bà ta tin tưởng con gái hơn là tin tưởng chồng.
Bây giờ con gái có thể ở lại thành phố, thì có hy vọng gả vào nhà họ Chu.
Chỉ cần Lâm Lâm gả cho nhà họ Chu, bà ta sẽ được cứu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-35-10.html.]
Thân Tú Vân khóc nức nở.
Tiếng khóc ngoài sự tuyệt vọng, còn có thêm một tia hy vọng.
"Mợ nhỏ, người đàn ông vừa cười với mợ là người thân của mợ sao?"
"Không quen."
Thủy Lang lờ đi nụ cười nịnh nọt của người cha tệ bạc, vẫy tay với Chu Quang Hách đang ngồi trên ghế lái xe tải: "Được rồi, xem xong rồi, đưa mọi người về nhà, tôi phải đi làm đây."
"Cô đi làm đi." Uông Tú dẫn theo hai đứa con trai đi tới: “Tôi đưa mọi người về là được rồi."
Ba đứa trẻ cười với Thạch Dao Quang, gào lên gọi là anh cả.
"Tôi vẫn tự đưa các em về mới yên tâm, vừa hay bến xe buýt cũng ở bên kia Ngô Đồng." Hôm nay Chu Quang Hách đi sớm, cô muốn đi xem diễu phố, đành phải đi xe buýt đi làm.
Thủy Lang vỗ đầu ba đứa trẻ: "Đi thôi."
Đứa nào đứa nấy đều rất gan dạ, không ít trẻ con bị bầu không khí khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng ấy dọa khóc.
Ba đứa trẻ này, chẳng có phản ứng gì cả.
Sau khi đưa mọi người về nhà an toàn, Thủy Lang đi đến bến xe buýt chờ xe.
Một chiếc xe buýt màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ xe từ từ mở ra, ghế sau lộ ra một khuôn mặt vừa quen vừa lạ, tuổi khoảng ba mươi, ngũ quan anh tuấn, nhưng điều thu hút người ta không phải là sự anh tuấn của anh ta, mà là khí thế đã rất khắc chế nhưng vẫn có thể áp đảo người khác.
Người đàn ông nhìn Thủy Lang qua cửa sổ xe: "Cô bé lớn thật rồi."
Thủy Lang cau mày.
Tài xế trẻ tuổi xuống xe đi tới: "Cô Thủy Lang, bà Chu có mời cô."