Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 33-6
Cập nhật lúc: 2024-11-11 22:32:47
Lượt xem: 30
Cái chăn bông màu xanh quân đội được trải phẳng trên giường, trên đó xếp mười mấy xấp đại đoàn kết theo thứ tự, bày gần nửa cái giường.
Thủy Lang tiếp tục đếm số tiền trong tay, khi đếm đền tờ cuối cùng: “Ba ngàn ba trăm ba mươi ba tệ! Hắc hắc.”
Mới vào thành phố không bao lâu, mới đi làm được ba ngày, đã tiết kiệm được một số tiền lớn như vậy!
Nếu cầm số tiền này đi mua phòng xây nhà, một căn nhà hai tầng ba phòng ngủ một phòng khách thì thật là hoàn hảo!
Đó chỉ là tiền mặt, cô còn có một đống phiếu hàng hóa khan hiếm.
Ví dụ như có phiếu xem phim, phiếu xe đạp, phiếu mấy trăm ký lương thực, phiếu mấy trăm mét vải, phiếu mấy chục cân thịt, phiếu đường, phiếu bột mì... Ngoài ra còn có cả đống phiếu sữa bò, phiếu vật dụng hàng ngày, thậm chí cả phiếu công nghiệp cũng có.
Nếu lấy ra đổi thành tiền thì có thể lấy được một hai nghìn tệ.
Nhưng tạm thời không thiếu tiền, không cần phải cầm đi đổi tiền.
Chịu đói ở vùng hoang dã phương Bắc ba tháng, trong lòng rất không có cảm giác an toàn, hiện tại chỉ khi có đủ của cải mới có thể yên tâm.
Thủy Lang ngâm nga một bài hát, xếp từng xấp tiền một lại, nhét vào trong túi dệt.
Đi được nửa đường, cửa bị đẩy ra.
Thủy Lang vội vàng che cái túi lại: “Sao hôm nay anh giặt đồ nhanh thế””
“Chỉ là xả nước nhanh thôi.” Chu Quang Hách nhìn túi dệt trong n.g.ự.c cô và một xấp đại đoàn kết trong tay cô, anh cầm lấy cái khăn mặt màu hồng treo trên cổ lên lau tóc: “Anh không nhìn đâu, em tiếp tục đi.”
Thủy Lang vội vàng cất tờ tiền, khóa vào trong tủ rồi rút chìa khóa ra: “Anh có thể nhìn mà.”
Chu Quang Hách rút khăn mặt ra, mái tóc ướt bị lau tới rối bù, hai mắt mang theo ý cười nhìn Thủy Lang: “Nghe nói đơn vị của em thưởng cho em năm trăm tệ phải không?”
“Em cũng rất ngạc nhiên, bọn họ lại có thể thưởng nhiều tiền như vậy.” Thủy Lang đưa tay ra nói: “Đưa khăn của anh lau tay cho em, em vừa mới đếm tiền xong, lười chạy vào nhà vệ sinh rửa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-33-6.html.]
Chu Quang Hách đi tới bên giường, dùng khăn mặt phủ lên tay trái của cô, lau chùi cẩn thận.
Mùi thơm của dầu gội dầu truyền dọc theo lòng bàn tay, xông thẳng vào trái tim, những ngón tay trong khăn mặt khẽ run lên, trên mặt Thuỷ Lang không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.
Sau khi tay trái được lau xong, tay phải cũng được lau sạch cẩn thận.
Thủy Lang lập tức rút tay lại, động tác hơi nhanh một chút, khiến toàn bộ quá trình bình thường lại trở nên bất thường.
Bầu không khí lập tức rơi vào sự không tự nhiên rất kỳ lạ.
Một lúc sau, bầu không khí chẳng những không dịu bớt mà còn tiếp tục dâng cao, Chu Quang Hách lại cầm khăn mặt lên lau tóc, còn chà sát phía sau gáy.
Thủy Lang lập tức có cảm giác đầu ngón tay như đang vuốt ve vào làn da sau gáy anh, trái tim hơi tê dại, lan ra toàn thân.
“Em...”
“Anh xuống dời đi, ai bảo anh ngồi trên giường thế?”
Chu Quang Hách vừa mở miệng đã bị đá văng ra ngoài, ngồi xếp bằng trên tấm chăn đỏ trên sàn nhà, mỉm cười nhìn cô.
“Cười cái rắm.” Thủy Lang nhìn cái chăn bông đôi màu đỏ có chữ song hỷ, giấu đi vẻ xấu hổ: “Em nghe phó cục trưởng Hứa nói, cục công an các anh cũng có ý định khen thưởng em, có thể nào cung là năm trăm tệ không?”
Lúc đầu nói là ngày hôm sau, nhưng sau đó cục công an thông báo, đổi thành ba ngày sau, cũng chính là ngày mai.
Nghe nói ngày mai cục công an có một cuộc họp thăng chức quan trọng, có mời cô và các đồng chí khác được khen thưởng cùng tới tham gia đại hội.
“Không thể nói chắc chắn được.” Chu Quang Hách gấp bốn cái khăn mặt thành hình vuông rồi đặt vào chậu tráng men ở góc phòng: “Hệ thống công an vừa mới được khôi phục lại chưa đầy năm năm, các phương diện tài chính đều luôn thiếu thốn, chi là sự việc lần này chấn động như vậy, có lẽ sẽ không thấp hơn phần thưởng của đơn vị bên em đâu.”
“Chấn động.” Thủy Lang cười khẽ một tiếng: “Chức vụ quyền đội trưởng của anh, có phải ngày mai cũng được đổi không?”
Chu Quang Hách không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ cười nói: “Phải đến ngày mai mới biết.”