Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 33-3

Cập nhật lúc: 2024-11-11 22:30:16
Lượt xem: 33

Lão phu nhân lập tức mỉm cười, cả đời này bà ta rất muốn sống trong một căn nhà gỗ lớn, trước đây không thể nào với tới, không ngờ khi về già cuối cùng bà ta cũng có thể vào ở, còn có thể ở gian phòng chủ nhân tốt nhất!

 

Bà ta lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng không còn hoảng loạn nữa, đôi chân cũng không còn yếu ớt nữa, toàn thân tràn đầy sinh lực!

 

"Nếu mấy người chị em già của mẹ biết chuyện này, bọn họ sẽ ghen tị c.h.ế.t mất…”

 

“Bố!”

 

Cánh cửa chính đột nhiên bị đẩy ra, Ô Lâm Lâm mồ hôi đầm đìa, mặt mũi tràn đầy kinh hoàng lao vào: “Không xong rồi! Mẹ bị bắt rồi!”

 

Lão phu nhân mới cười được nửa miệng, há miệng ra, sững sờ  nhìn cháu gái.

 

Ô Thiện Bình không có phản ứng, chỉ cau mày nói: “Không phải mẹ con đã sớm bị bắt, đang bị nhốt ở đồn công an chờ điều tra sao?”

 

“Không phải! Mẹ bị bắt lại rồi!” Ô Lâm Lâm nhìn thấy bố, sốt ruột đến mức rơi nước mắt: “Hôm nay mẹ được bảo lãnh ra ngoài, mẹ đưa con đi đến cục công thương tìm phó cục trưởng Lưu để chuyển công việc. Ai ngờ vừa vặn đụng phải công an ở trong văn phòng, mẹ và phó cục trưởng Lưu đều bị bắt đi rồi!”

 

“Bị bắt? Mẹ con còn dùng những giấy từ kia ở những chỗ khác sao?”

 

Ô Thiện Bình trợn mắt kinh ngạc, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên đứng phắt dậy: “Phó cục trưởng Lưu cũng bị bắt đi, là nắm được nhược điểm chợ đen sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-33-3.html.]

Lão phu nhân lập tức cảm thấy váng đầu hoa mắt, hai chân như nhũn ra, đôi tay run rẩy miễn cưỡng nắm lấy tay vịn của ghế sô pha: “Bắt giữ, bắt giữ là có ý gì? Công việc đâu rồi? Đã chuyển được công việc chưa?”

 

“Chưa! Vừa mới đến nơi đã bị bắt rồi!” Ô Lâm Lâm khóc đến mặt đầy nước mắt, dậm chân: “Lần này thì hết thật rồi! Chẳng mấy chốc mẹ sẽ bị kết án! Công việc của con không còn nữa, Trâu Khải nhất định sẽ không kết hôn với con nữa, con còn... còn có thể bị cưỡng ép đưa về nông thôn! Bố ơi!!”

 

“Trời ơi!” Lão phu nhân tê liệt ngã gục trên ghế sô pha: “Con khốn này! Lúc ra ngoài không tới tìm mẹ, lại lén lút tìm tới cửa để người ta bắt đi! Con mụ khốn kiếp! Cô ta chính là tai ương của nhà Ô gian chúng ta!”

 

Mặc dù Ô Thiện Bình bị tin tức dữ bất thình lình này làm chấn động đến mức không kịp phản ứng, nhưng trong lòng ông ta sớm đã có chuẩn bị cho chuyện này, mấy ngày trước ông ta đã trải qua một sóng to gió lớn thật sự, tương đương với từng c.h.ế.t qua một lần, nên bây giờ vẫn có thể ổn định được, ngồi xuống ghế sofa, suy nghĩ xem liệu bản thân có hành vi nào liên quan với chuyện ở chợ đen phải chịu liên lụy hay không.

 

“Bố ơi!” Ô Lâm Lâm ngồi bên cạnh bố, lắc lắc cánh tay ông ta: “Khi mẹ bị bắt đi, trong văn phòng chẳng những có công an mà còn có cục trưởng cục công thương, lãnh đạo đảng ủy, mẹ chắc chắn sẽ bị khai trừ.”

 

“Đừng lo lắng, đừng lo lắng.”

 

Ô Thiện Bình vỗ vỗ vào bàn tay của con gái: “Cho dù mẹ con mất việc, con không có hộ khẩu, vẫn còn có bố ở đây, còn có hai gian phòng, con có thể tiếp tục ở, bố sẽ nuôi con.”

 

Lão phu nhân nghe xong, lập tức nhảy dựng lên: “Nuôi không con bé sao? Con thật sự có thể làm như vậy sao? Nhiều năm như vậy, hai người các con đều cầm tiền lương cán bộ, chúng ta cũng không đến ở trong thành phố để các con nuôi không, bây giờ con lại nuôi không một người, chúng ta phải làm sao? Vừa rồi con còn nói để cho mẹ ở lại trong thành phố hưởng phúc, con quên rồi sao?”

 

Ô Thiện Bình lập tức cảm thấy đầu mình to ra: “Con không quên, mẹ, mẹ cũng sống ở đây, không phải có hai gian phòng sao, cả hai đều có thể ở mà.”

 

“Vậy Thiện Thành ở đâu?” Lão phu nhân tức giận nói: “Con khốn già đã lén lút phá hỏng công việc của Thiện Thành, không thể để con khốn nhỏ mà cô ta sinh ra đến cướp nhà của Thiện Thành!”

 

“Bà ơi! Dù sao cháu cũng là cháu gái ruột của bà mà!” Ô Lâm Lâm sụp đổ, nói: “Cháu không muốn xuống nông thôn chịu khổ chịu tội, bà có nghe thấy không?”

Loading...