Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 28 -5
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:56:49
Lượt xem: 48
Ông trời không buông tha cho ông ta!
“Đồ khốn nạn!”
Một tiếng gầm giận dữ làm cho Ô Lâm Lâm giật mình tỉnh lại, cuống quít đi lấy quần áo cho Trâu Khải mặc.
Cô ta không đi còn tốt, vừa cất bước đi, áo khoác đã tung bay, khiến cho người ta có thể nhìn thấy bộ váy ngủ bằng tơ tằm cô ta mặc bên trong, dập tắt tia hy vọng ngụy biện cuối cùng.
Bên ngoài lập tức vang lên một loạt tiếng “Ồ à ~”
“Giữa ban ngày ban mặt, lại sốt ruột như vậy sao?”
“Vẫn chưa kết hôn, ban đêm điều tra nghiêm ngặt, không ngờ lại bắt được ngay giữa ban ngày.”
“Chậc chậc, thanh niên nóng vội quá!”
“Không ngờ, thật sự không ngờ lại có thể như vậy!”
“Hai người còn đang chép phát tuyển tập Mao ở uỷ ban khu phố, còn nợ lại mấy trăm lần, sao viết lại không có tác dụng gì vậy?” Chủ nhiệm uỷ ban khu phố cau mày.
Thủy Lang gật đầu, nói tiếp: “Không những không có tác dụng, ngược lại còn làm ra chuyện quá đáng hơn, anh không đồng ý với tư tưởng Mao sao?”
“Đương nhiên không phải!” Trâu Khải sợ đến mức đánh rơi khăn tắm trên tay: “Tôi là đảng viên, đương nhiên tán thành, vô cùng sùng bái tư tưởng Mao!”
“Đảng viên?”
Thủy Lang đẩy Thân Tú Vân đang cả người run rẩy sang một bên, bước vào căn nhà trong trí nhớ, nhìn những đồ trang trí vừa quen thuộc vừa xa lạ xung quanh: “Đây là cách anh làm gương sao?”
“Phó đội trưởng Trâu.” Chu Quang Hách cùng đi theo vào nhà, nhìn Trâu Khải cởi trần từ thắt lưng trở lên: “Hành vi của anh càng ngày càng quá đáng rồi.”
"Đây là hành vi lưu manh!”
“Thân là đảng viên, thân là công an, thế mà lại đi đầu làm chuyện như vậy!”
“Anh không xứng đáng gia nhập đội ngũ đảng viên của chúng tôi, càng không xứng đáng làm một công an!”
Sắc mặt Trâu Khải đại biến, cầm lấy quần áo trong tay Ô Lâm Lâm, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta: “Mọi người đừng hiểu lầm, buổi sáng cô ấy ho ra máu, tôi cõng cô ấy đi bệnh viện, trên người đều bẩn thỉu, buổi trưa không có thời gian thay đồ, buổi chiều cô ấy tỉnh lại nhất định muốn về nhà, tôi đành phải đưa cô ấy về, bởi vì còn phải đến đơn vị, cho nên mới tắm rửa ở đây.”
“Lại còn ho ra máu, còn làm ra chuyện này!”
“Thật vô liêm sỉ! Cô ấy đã ho ra máu, anh còn để cô ấy mặc loại quần áo này!”
“Hôm nay trời lạnh như vậy, cậu lại vì tư tâm của mình mà không quan tâm đến sức khỏe của người khác!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-28-5.html.]
“Không thể nhịn được sao? Thực sự là quá đáng!”
Phản ứng của đám đông hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trâu Khải, điều mọi người nghĩ đến cũng hoàn toàn không theo lời anh ta nói, bọn họ dường như chỉ nghe những chữ mình muốn nghe, anh ta lập tức giận không chỗ phát tiết: “Đầu óc các người có vấn đề à?”
“Thẹn quá hoá giận, vậy mà còn dám mắng người!”
“Tôi đến đồn công an đường Phục Mậu tố cáo anh ta!”
“Này anh!” Trâu Khải kéo quần lên định đuổi theo ra ngoài, nhưng Thủy Lang đột nhiên lên tiếng: “Căn phòng này chính là phòng ngủ chính.”
Một đám người trong nháy mắt xông vào như ong vỡ tổ, sau đó lại lao về phía phòng ngủ chính.
Ô Thiện Bình và Thân Tú Vân hoàn toàn không kịp ngăn cản, cánh cửa phòng đã bị đẩy ra.
“Ối!”
“Quả nhiên!”
“Lần này có muốn ngụy biện cũng không được!”
Hai cái gối, hai đôi dép, hai tách trà...
Tất cả đồ đạc trong phòng ngủ chính đều có hai phần, khi mở tủ ra sẽ thấy trong ngăn tủ toàn bộ đều là quần áo phụ nữ, trong ngăn tủ còn lại chứa đầy quần áo nam giới.
Thủy Lang nhìn hai người kia: “Các người còn gì muốn nói không?”
“Những thứ này không phải đồ của tôi.” Ô Thiện Bình vẫn không chịu thừa nhận: “Căn phòng này bình thường đều là Nguyên Diệp và mẹ thằng bé ở, bình thường tới cửa tôi cũng không đi ngang qua.”
Chu Quang Hách đeo đôi găng tay trắng dùng để phá án vào, kiểm tra tóc trên gối: “Tóc có màu xám, đường kính sợi tóc khoảng chừng 0,05 mm, đường kính tóc của người thiếu niên thường là 0,07 mm trở lên, sợi tóc này là do bị lão hoá, mới mỏng đi.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ô Thiện Bình, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt lại như nói, xem ông tiếp tục ngụy biện như thế nào.
“Là của chồng tôi.”
Thân Tú Vân vịn khung cửa giữ cơ thể đứng vững: “Bố bọn trẻ thỉnh thoảng sẽ lên thành phố sống, chắc chắn là của ông ấy.”
Ô Thiện Bình vội vàng nói: “Đúng vậy! Là em trai tôi!”
Chu Quang Hách tiếp tục kiểm tra những thứ khác.
Thủy Lang bỗng nhiên chỉ vào giường nói: “Rũ chăn mền ra, nhấc ván giường lên.”
Sắc mặt vừa mới thả lỏng của Ô Thiện Bình lập tức lại căng thẳng: “Cô muốn làm gì, đã vào nhà chúng tôi còn ngại chưa đủ, muốn đào sâu ba thước đất sao?”