Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 27-6
Cập nhật lúc: 2024-11-01 19:53:26
Lượt xem: 43
Thủy Lang nhìn cô ấy, làn da đầy đặn, đường nét thanh tú, trên lông mày trái có một nốt ruồi màu đen, nhưng không hề lộ liễu chút nào, thuộc về nốt ruồi duyên, người ta thường nói, là nốt ruồi thông minh: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, vậy cô tiếp tục gọi đi.” Nữ cán bộ nhìn cục trưởng Chu nghiêm túc, lùi lại một bước, mỉm cười với Thủy Lang: “Tôi cũng là nhân viên trao đổi nhà ở, tôi tên Tần Hạo.”
"Này, tôi tên Lưu Đức Hoa, chúng ta làm cùng một bộ phận.”
Thủy Lang tưởng rằng mình nghe nhầm, nhìn lại phía người tới thì thấy là một người đàn ông mặc áo len màu xanh, bên trong có áo sơ mi trắng, quần được ủi thẳng tắp, giày da bóng loáng, chính là người mà người bình thường sẽ nói là loại người ăn mặt đẹp.
“Anh tên là gì?”
“Lưu Đức Hoa.”
Một nửa đường nét trên khuôn mặt thực sự là có chút giống, nếu không có hàm răng hô kia, anh ấy rất giống đại minh tinh ở kiếp trước.
Nhưng vào thời điểm này, đại minh tinh vẫn chưa ra mắt ở Hồng Kông.
“Này, tôi làm việc cùng bộ phận với cô, tôi…”
“Có để cho người ta ăn cơm không?” Cục trưởng Chu đưa ba bát nhỏ cho Chu Quang Hách: “Các người không đói bụng thì người khác cũng không đói sao?”
Thấy Thủy Lang dễ nói chuyện, mọi người xúm lại lấy lòng người ta, nhưng lại bị một câu của cục trưởng dọa cho rụt người lại.
“Các người không gọi, tôi gọi hết đấy.”
Cục trưởng Chu cầm đũa đi đến trước bàn tròn ngồi xuống: “Hai đĩa thịt lợn tẩm bột, một phần tư con vịt sốt, một đĩa xà lách, hai quả trứng và ba phần cơm trắng, không đủ lại gọi thêm.”
“Đủ rồi.” Thủy Lang ngăn cản Chu Quang Hách đang muốn mua thêm: “Hai thịt một rau, rất tốt.”
"Rõ ràng là ba thịt một rau." Cục trưởng Chu gắp một quả trứng luộc đặt lên trên chén cơm của Thuỷ Lang: “Cô bé, đừng ghét bỏ lão già này, đũa vừa mới cầm lên, vẫn chưa chạm qua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-27-6.html.]
Nói xong, ông ấy gắp một quả trứng luộc khác bỏ vào bát của Chu Quang Hách.
Chu Quang Hách muốn gắp trả lại: “Bác ơi, bác ăn đi.”
“Được rồi, cứ như vậy đi, đừng động nữa.”
Hành vi gắp đồ ăn của cục trưởng Chu lập tức khiến ánh mắt mọi người nhìn về phía Thủy Lang lại thay đổi, tất cả đều hiểu hôm nay cục trưởng là có ý gì..
Đây không phải là họ hàng tới vòi tiền.
Con trai và con dâu ông ấy có tới đây, ông ấy cũng không có bộ dạng này.
Thủy Lang đang ăn món vịt sốt thơm ngon với cục trưởng Chu ở bên này, bên kia Ô Thiện Bình vừa mới đến bệnh viện xử lý vết thương, bị nước muối rửa đau đến nhe răng khổ sở.
“Đại ca,, sao rồi?”
Ô Thiện Bình vừa mở cửa phòng bệnh ra, Thân Tú Vân liền đã nhào tới đỡ lấy ông ta: “Vết thương trên người ông thế nào rồi?”
“Tôi đã rửa nước muối rồi, bôi thuốc và kê đơn thuốc giảm đau.” Ô Thiện Bình đau đớn không chịu nổi. Lúc ở văn phòng, ông ta mất đi lý trí, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc đăng ký, mặc dù đau, nhưng đầu ông sẽ nhất thời quên đi..
Vừa rồi lúc rửa nước muối, tất cả sự đau đớn ở vết thương đều thức tỉnh, lúc này vừa nhìn thấy giường bệnh, đã nhanh chóng nằm xuống, rên hừ hừ.
Thân Tú Vân nhìn người chồng nằm ở giường bệnh bên phải, mặt mũi đã rửa sạch sẽ, thái dương vẫn còn ướt đẫm chưa được lau khô, không thể trực tiếp nằm xuống, chỉ có thể nằm sấp kêu đau, cái áo sơmi xanh đã nước mực nhuộm thành màu đen, ngoài cái đó ra còn có vết máu.
Sau đó bà ta lại nhìn con gái đang nằm trên giường bên trái, bị bác sĩ tiêm thuốc còn đang mê man, lông mày vẫn nhíu chặt, giống như ngay cả trong mơ cũng không cam lòng, trên cổ áo cũng có vết máu, tóc tai rối tung, chật vật không chịu nổi.
Lập tức ba ta nhịn không được khóc thành tiếng: “Đây là chuyện gì thế này? Tối qua vẫn còn vui vẻ, buổi sáng hôm nay mới đi đến trong cục một chuyến, cả hai người nhà chúng ta đều nằm trong bệnh viện rồi!”
“Không phải tất cả đều là vì Thủy Lang kia sao?” Ô Nguyên Diệp ngồi ở bên giường bệnh, đau lòng nhìn chịgái mình: “Đều là vì sự xuất hiện đột ngột của cô ta, mới khiến bố và chị gái bị doạ sợ đến tè ra quần!”
“Đứa trẻ này, sao con lại nói chuyện như vậy?” Thân Tú Vân tức giận đến mức không buồn lau nước mắt: “Mẹ đã bảo con đừng chơi với những người phía dưới nữa, không chăm chỉ học hành, suốt ngày không học được cái gì hay ho, thậm chí còn không biết nói một lời tử tế.”