Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 27-4
Cập nhật lúc: 2024-11-01 19:51:18
Lượt xem: 59
Ngày hôm đó nói chuyện xong, Chu Quang Hách bề bộn nhiều việc, hai người không nhắc lại chuyện này nữa.
Thủy Lang cũng không nói tới nữa, dù sao bị nói là tới vòi tiền còn bị lạnh nhạt rất lâu, iệc này dù là ai cũng không dễ chịu.
Trong mắt cô, mối quan hệ giữa Chu Quang Hách và người bác ở cục quản lý bất động sản này cũng giống như anh trai và chị dâu nói, không được coi là người thân, không được người ta nhìn ở trong mắt.
Vì vậy, khi được kéo thẳng một đường đến văn phòng làm việc của cục trưởng.
Thủy Lang nhìn Chu Quang Hách, đôi mắt vốn luôn sâu thẳm càng thêm phức tạp.
“Bác ơi, bọn cháu đã làm xong thủ tục nhận việc rồi.”
“Người trẻ làm việc lề mà lề mề, đến bây giờ mới xử lý xong chuyện nhận việc.”
Lúc nói chuyện cục trưởng Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm Thủy Lang, biểu cảm trên mặt vẫn hoàn toàn như cũ, không lạnh lùng cũng không nhiệt tình, nhưng ánh mắt lại khác với lúc nhìn Chu Quang Hách, dường như có chút ấm áp hơn. lại giống như thấy điều gì đó không ổn.
Thủy Lang suy nghĩ hai giây, lễ phép gọi: “Bác.”
Cục trưởng Chu nhếch khóe miệng, bưng tách trà sứ trắng lên ngang mặt, nhấp một ngụm rồi đặt xuống: “Sau này đi làm trong đơn vị, đừng tưởng rằng chúng ta là họ hàng, là có thể tuỳ tiện đi lên lôi kéo quan hệ với bác, chuyện xấu nói trước, bác khó chịu nhất là họ hàng cứ dính lấy bên cạnh, ít đến thôi.”
Thủy Lang không nói gì, cúi đầu co rúm lại bên cạnh Chu Quảng Hà.
“Đương nhiên.” Cục trưởng Chu ho nhẹ một tiếng: “Đây cũng không phải là cố ý nhằm vào cháu, bác đối xử với người nào cũng đều như vậy, cháu không tin thì đi trong cục tuỳ tiện kéo một người hỏi thử xem, bác cho tới bây giờ đều là lục thân không nhận, bọn họ đều gọi tôi là cái thùng sắt không lọt nước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-27-4.html.]
Thủy Lang cúi đầu, giấu đi nụ cười trên môi, gật đầu nói: “Cháu hiểu rồi, thưa bác.”
Cục trưởng Chu nhìn cô bé, lại ho nhẹ hai tiếng: “Còn chưa ăn cơm phải không? Bác cũng đói bụng rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên cháu đi làm, vẫn chưa nhận được phiếu ăn phải không? Hai người cùng bác đến căng tin ăn cơm đi. Ôi, phiền phức, thật là phiền phức.”
“Bác ơi.” Chu Quang Hách đặt thùng giấy lên bàn: “Hôm nay bọn cháu tới, ngoài xử lý thủ tục nhận việc, chủ yếu còn để đăng ký căn nhà trên đường Phục Nam. Nhưng mà dựa theo quy trình thủ tục, cần có giấy chứng nhận của đơn vị, phó cục trưởng Hứa đã đi ra ngoài, tới bây giờ vẫn chưa trở về.”
Bóng lưng cao lớn, bờ vai rộng, vòng eo hẹp, bộ đồng phục cảnh sát màu trắng, mang lại cho người ta cảm giác an toàn mạnh mẽ, chóp mũi Thủy Lang bỗng nhiên truyền đến cảm giác như se lại.
“Một tờ giấy chứng nhận đơn vị cho nhân viên nhỏ, sao lại phải trực tiếp chạy tới chỗ này xin?”
Trên mặt cục trưởng Chu tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, mở ngăn kéo re, ném ra một phong bì: “Họ hàng, họ hàng, cục trưởng ở Thượng Hải cũng không được mấy người, nguyên nhân cũng là vì bị mấy người họ hàng vòi vĩnh làm cho phiền chết.”
Chu Quang Hách nhanh chóng đưa tay cầm lấy phong bì, bên ngoài phong bì không có chữ viết, nhưng có phù hiệu của cục quản lý bất động sản khu Phục Mậu thành phố Thượng Hải, mở ra thì thấy bên trong có giấy chứng nhận đơn vị của Thủy Lang, phía dưới đóng ba con dấu, một con dấu của cục an ninh nhà ở, theo thứ tự là con dấu của chủ nhiệm bộ phận an ninh nhà ở, con dấu của phó cục trưởng bộ phận an ninh nhà ở, con dấu của cục trưởng cục quản lý bất động sản, anh lập tức đưa cho Thủy Lang.
Trên khuôn mặt Thủy Lãng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cái này đã xong rồi sao? Nhanh như vậy!”
“Giống các người?” Cục trưởng chu đứng lên, chắp tay sau lưng bước ra ngoài, “Tuổi còn trẻ mà làm việc lề mà lề mề, bác thấy sớm muộn gì cũng phải đi uống gió tây bắc. Đi thôi, dẫn các người đi ăn một bữa.”
Chu Quang Hách ôm thùng giấy lên, mở phong bì trong tay ra: “Cất gọn vào, tránh khỏi đợi chút nữa không cẩn thận bị vò nát, hư hỏng.”
Thủy Lang gật đầu, nhận lấy phong bì, gấp giấy chứng nhận của đơn vị lại cẩn thận nhét vào trong người, cầm cái vỏ phong bì nhẵn bóng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn anh: “Cám ơn.”
Chu Quang Hách trầm mặc hai giây: “Không cần nói hai chữ này.”
“Các người nghĩ chỗ của bác là công viên ngoại ô phía Tây hay rạp chiếu phim Quốc Thái? Đường đường văn phòng cục trưởng cục quản lý bất động sản của bác là chỗ các người hẹn hò sao?”