Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 27-1
Cập nhật lúc: 2024-11-01 19:49:05
Lượt xem: 48
“Lâm Lâm!”
Ô Thiện Bình vội vàng chạy tới: “Con làm sao vậy? Đừng gấp, hít sâu một hơi, Trâu Khải, đưa Lâm Lâm đến bệnh viện!”
“Con không đi!” Ô Lâm Lâm vịn tay bố, chỉ vào bàn đăng ký: “Đăng ký!”
Dù có c.h.ế.t cô ta cũng phải chứng kiến bố mình đăng ký xong mới chết!
“Đã thành ra như vậy rồi.” Thủy Lang thật sự quan tâm nhìn cô ta: “Tốt nhất là nhanh chóng đến bệnh viện đi, mạng sống quan trọng, tôi nói thật đấy.”
“Cô!” Ô Lâm Lâm lập tức tâm tình d.a.o động càng thêm dữ dội, cảm thấy lửa giận lại bắt đầu công tâm: “Cô, nằm mơ đi!”
Thân Tú Vân dã tỉnh táo lại, phun một ngụm xuống đất, không để ý ánh mắt chán ghét của người khác, lao về phía con gái: “Lâm Lâm, con thế nào rồi?”
Ô Thiện Bình dùng ngón tay bắt mạch cho con gái rồi nói: “Chắc là con bé bị cảm xúc tức giận kích động, khí nóng và nộ khí công tâm, hoả tâm quá thịnh dẫn đến thổ huyết. Bây giờ bà lập tức đưa Lâm Lâm đến bệnh viện, làm kiểm tra chi tiết. Con bé không thích hợp tiếp tục đợi ở đây nữa, nhất định phải tránh xa nguồn cơn gây ra áp lực, làm dịu cảm xúc.”
Thủy Lang xua tay thúc giục: “Đi nhanh đi.”
“Cô!” Ô Lâm Lâm trừng mắt nhìn Thủy Lang, xông về phía trước, lại bị Thân Tú Vân vội vàng ôm chặt lấy ngăn lại: “Trâu Khải, mau cùng dì đưa Lâm Lâm đi bệnh viện!”
Mặc dù chồng đã nói không sao nhưng là thổ huyết đó!
Trong ấn tượng của Thân Tú Vân, thổ huyết thường có nghĩa là tính mạng đang gặp nguy hiểm, không thể sống được bao lâu!
Bà ta thực sự không thể đứng yên được nữa, nhất định phải lập tức đưa con gái đi kiểm tra kỹ càng toàn thân trên dưới, từ trong ra ngoài!
Hôm nay Trâu Khải mất hết khả năng tự chủ, đến bây giờ vẫn chưa quản lý tốt biểu cảm trên khuôn mặt, vẫn còn lưu lại vẻ méo mó trước đó, liếc nhìn Thủy Lang.
Không thể không thừa nhận, vị hôn thê mà anh ta chưa bao giờ để ở trong lòng này, vì muốn thu hút sự chú ý của anh ta, làm ra hành động trả thù, đã thực sự đạt được mục đích.
Anh ấy thực sự cảm thấy phẫn nộ, còn cảm thấy không nỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-27-1.html.]
Nhưng bây giờ tình trạng vị hôn thê không ổn, lại thổ huyết, lo lắng làm chậm trễ thời gian chữa trị tốt nhất nên đành phải tạm thời phải gạt hết mọi tâm tư sang một bên.
Anh ta cưỡng ép cõng Ô Lâm Lâm trên lưng, trước khi rời đi còn muốn nói với Thủy Lang một câu, cô chờ đó.
Kết quả vừa quay người lại đã nhìn thấy Chu Quang Hách chặn lấy Thuỷ Lang cực kỳ chặt chẽ, lập tức cảm thấy trong cổ họng cũng nổi lên vị tanh, sợ mình ở lại lâu hơn một chút nữa cũng sẽ phun ra máu, không cam tâm cắn răng rời đi.
Thủy Lang nhìn hai bố con vẫn còn ở lại chỗ này: “Con gái của ông đã thành ra như thế, ông còn ở lại đây à?”
Ô Thiện Bình lập tức đỏ bừng mặt, cảm thấy ánh mắt mọi người trong văn phòng đều đang nhìn mình đầy vẻ kỳ lạ, nóng lòng muốn cứu vãn hình ảnh tượng, vội vàng nói: “Bố có hai đứa con gái, không thể chỉ tập trung vào một người, con còn ở đây, sao bố có thể đi được?”
“Cũng đúng, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.” Thủy Lang cười một tiếng: “Nếu đã là một gia đình, tôi là chị cả, ta đương nhiên phải nhường nhịn em gái. Ông nhanh đi chăm sóc em gái đi. Tôi sẽ xử lý tốt việc đăng ký bên này.”
Sắc mặt Ô Thiện Bình càng đỏ hơn, mấy lần mở miệng đều không thể nói ra lời, lúc sắp tái nhợt, đột nhiên nếm được mùi vị mực, lập tức trong lòng nhẹ nhõm, căn bản không ai có thể nhìn thấy sắc mặt thật của ông ta!
Có lớp mực này che trên mặt, ông ta cũng không sợ bị người khác nhìn thấy!
Lập tức chẳng những cảm thấy da mặt mình dày lên mà lý trí đã mất cũng dần quay trở lại.
Hiện tại người đã từ vùng hoang dã phương Bắc trở về, đứng ở chỗ này, hai bố con thật sự không cần phải ở hai phe đối lập, Ô Thiện Bình càng nghĩ đầu óc càng rõ ràng hơn, ông ta thay đổi chiến lược, nói: “Con còn trẻ, chuyện lớn cứ để bố lo.”
“Ông lo sao?”
Thủy Lang giễu cợt nhìn ông ta, đột nhiên lùi về sau một bước, tránh đường: “Được rồi, tôi cũng muốn nghe xem ông lấy thân phận gì đi đăng ký.”
Từ buổi sáng Ô Thiện Bình đã luôn mồm hô hào mình là người thừa kế, là cư dân gốc, nhìn khoảng cách tới bàn đăng ký chỉ có mấy bước, Thủy Lang còn cố ý nhường bước, sau đó lại nhìn ra vẻ mỉa mai trên mặt cô, hai chân ông ta đột nhiên giống như bị nhét đầy chì, không thể tiến về phía trước.
Người trong văn phòng và những người chen chúc ở hành lang trước cửa đều bị hành động của Thủy Lang hấp dẫn, vô thức nín thở, đôi mắt tập trung vào Ô Thiện Bình.
Ba người phó cục trưởng Khâu nhìn nhau, chờ đợi người đi tới.
Ô Thiện Bình vẫn bất động.