Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 22-4
Cập nhật lúc: 2024-10-22 21:39:50
Lượt xem: 61
“Ai?” Mã Hổ nhặt cái gạt tàn lên, hứng tàn thuốc mà Trâu Khải đã thổi bay:“Ngay cả sở trưởng cũng không tìm được, ngoài phó đội trưởng Trâu của chúng ta ra, còn ai có thể tìm được?”
Viên cảnh sát trẻ nhìn vào trong đồn rồi nói: “Không phải nói vị đội quyền trưởng mới tới rất có năng lực sao?”
“Bốp! Bốp! Bốp”
Viên công an trẻ bị Mã Hổ đánh rớt mũ, sau đầu bị đập thêm mấy cái.
“Ai bảo cậu nói bậy?” Mã Hổ thổi bàn tay đỏ bừng, nhìn sắc mặt không tốt của Trâu Khải: “Anh ta có thể so được với phó đội trưởng Trâu của chúng ta sao? Cậu đúng là mắt mù!”
“Đúng vậy, một người mới từ chỗ khác điều động về, ở Thượng Hải có thể quen biết ai? Làm sao có thể so được với Phó đội trưởng Trâu của chúng ta.”
“Bố mẹ của Phó đội trưởng Trâu là ai chứ? Bố mẹ của người kia là ai? Nói chuyện cũng không chịu động não.”
"Người kia đâu còn bố mẹ. Bọn họ đã qua đời rồi, anh ta là kẻ mồ côi.”
“Các người cứ yên tâm, sẽ có trước cuối tháng tư.” Trâu Khải dập điếu thuốc, cầm lấy cái mũ công an bên cạnh lên.
Mã Hổ vội vàng đi tới đỡ anh ta đứng dậy: “Chúng tôi không hề không yên tâm, vị quyền đội trưởng đó mỗi ngày đều giả vờ ra vẻ, không làm được bất cứ việc gì, lâu ngày sẽ bị đuổi đi, chỉ có anh mới xứng đáng với vị trí đội trưởng.”
“Đúng vậy, đội trưởng an ninh của chúng ta chắc chắn là họ Trâu!”
“Chúng ta đi thôi, đi vào họp. Để xem hôm nay đứa trẻ mồ côi giả bộ gì, làm ra trò cười gì.”
...
Buổi chiều có cuộc họp tổng một tuần, Chu Quang Hách lái xe tốc độ nhanh gấp đôi so với lúc trước, lao thẳng đến đồn công an đường Phục Mậu, căng tin đã đóng cửa, anh vẫn còn để bụng không, nhưng cuộc họp đã bắt đầu nên anh vội vàng đi vào phòng họp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-22-4.html.]
Anh đi vào cửa trước khi sở trưởng và hai phó sở trưởng bước vào, vững vàng ngồi xuống không tính là muộn.
Lý Hoa nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Lưng ướt hết rồi, hình như còn chưa ăn cơm?”
Chu Quang Hách gật đầu rồi nhận lấy cuốn sổ trong tay đối phương, đây là anh đã đặc biệt nhờ đối phương mang theo trước khi rời đi.
“Tôi có bánh quy ở bên kia.” Lý Hoa nhìn sở trưởng một cái: “Có muốn tôi qua lấy ngay không?”
“Trong túi tôi còn có một cái bánh bao, sáng sớm không có thời gian ăn.” Chu Tường lấy ra, từ dưới gầm bàn đưa tới: “Có hơi cứng, cầm lấy ăn tạm, mặt anh tái đi rồi.”
Chu Quang Hách đẩy bàn tay đang đưa ra: “Bây giờ tôi không ăn, đang họp.”
“Đội trưởng Chu, sao tóc anh ướt thế?”
Sở trưởng Lam đột nhiên gọi tên Chu Quang Hà, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm thực sự: “Tôi thấy anh đạp xe ra ngoài vào buổi trưa, có phải lại nhận được tình hình gì không? Anh như vậy không được, dù công việc có quan trọng đến đâu thì anh vẫn phải ăn cơm.
Mọi người trong phòng họp đều nhìn Chu Quang Hách với vẻ mặt khác nhau.
Vẻ mặt Chu Quang Hách không hề thay đổi, không thể đoán được anh đang nghĩ gì: “Vâng, thưa sở trưởng.”
“Đừng chỉ nói vâng, phải làm theo” Sở trưởng Lam liếc nhìn các nhân viên cảnh sát ngồi hai bên bàn hội nghị, “Nhìn xem người ta, rồi nhìn lại các anh đi, cũng là trách tôi, không thể quản lý được việc sử dụng xe công trong sở vào mục đích riêng tràn lan, lọt vào mắt hệ thống cải cách bên trên, họa vô đơn chí, lại phải tăng cường nỗ lực trấn áp nghiêm khắc phần tử trữ hàng mua chịu hàng nhà nước, bán phá giá trao tay, phá hoại thu mua thống nhất tiêu thụ thống nhất, xe trong sở lại không được sử dụng, khiến bọn con buôn phiếu còn trang bị mạnh hơn lực lượng công an chúng ta, trong ngày một ngày hai, không có cách nào giải quyết vấn đề cấp bách hao tốn xăng xe, cũng không có cách nào bắt được người ở chợ ma và chợ đen. Đồn công an Phục Mậu của chúng ta đều bị mắc kẹt ở chỗ này, nếu cứ tiếp tục như vậy, trước khi có đợt luân chuyển lớn trong tháng tư, người khác là thay đổi đi lên, chỗ chúng ta biến động đi xuống đã là nhẹ, nếu nghiêm trọng còn phải bị xử phạt.”
Mã Hổ nhìn qua Trâu Khải: “Đội trưởng Chu bận rộn bên ngoài ngày đêm, thế mà lại không có tiến triển chút nào sao? Trước đó nghe nói đội trưởng Chu là người được cục trưởng bên trên xin năm năm mới mời về được mà.
"Đội trưởng Chu mới về có mấy ngày, hơn mười năm rồi chưa thấy rõ thành phố Thượng Hải, chỉ mới biết rõ các nhà máy trên đường phố thôi.” Lý Hoa trả lời: “Anh đã làm việc được năm năm rồi, anh mới đúng là không có chút tiến triển nào.”
“Tôi không bằng đội trưởng Chu không phải là chuyện rất bình thường à, nếu tôi có thể so với đội trưởng Chu, không phải tôi đã sớm trở thành đội trưởng rồi sao? Đâu còn chỗ để đội trưởng Chu có thể đột nhiên nhảy dù vào.” Mã Hổ mỉm cười nhìn về phía Chu Quang Hách: “Anh nói có đúng không, quyền đội trưởng?”