Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 21 - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-20 19:31:38
Lượt xem: 68
“Em trai, sao em lại có thể nghĩ đến việc đi tới đó? Anh nói cho em biết, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng nghĩ đến việc tìm bên đó giúp đỡ. Nếu em đi, sẽ chẳng nhận được gì ngoài sự sỉ nhục đâu.”
“Chị dâu em nói đúng, đừng tự đi tìm phiền toái.” Chu Phục Hưng dời gót giày, vội vàng đuổi theo: “Đừng nói là người một nhà,, người ta đã sớm không coi chúng ta là họ hàng rồi, năm đó bà nội qua đời, bọn họ không đưa tới bất cứ thứ gì, cả nhà đông người như vậy, chỉ có một mình bác qua nhìn một chút, chưa đầy hai phút đã rời đi!”
“Khi bà nội còn sống, hai nhà vẫn là anh em ruột thịt, bây giờ lại thành ra thế này, chúng ta kết hôn, một bóng người cũng không thấy, càng đừng nói đến một vật gì.”
Kim Xảo Chi không nhận được một chút lợi ích nào từ việc có một người họ hàng quyền lực như vậy, ngược lại bởi vì chủ động liên lạc, cô ta còn phải nhận lấy rất nhiều ánh mắt khinh thường, cô ta vẫn luôn ôm mối hận trong lòng: “Làm gì có người bác nào như vậy? những năm này, nếu ông ấy quan tâm, chức vụ của anh cả và chị đã sớm chuyển lên rồi. Chị cả ở nông thôn, cũng đã sớm có thể trở về, em còn muốn đưa đồ sang bên đó sao?”
“Đừng đi!” Chu Phục Hưng ngăn cản: “Cũng đừng chủ động qua bên đó nữa, ngươi xem, ngươi sắp kết hôn, bên đó có xảy ra chuyện gì không?"
Thủy Lang nhìn vẻ mặt tức giận kích động của hai người, liền nhận ra mối quan hệ giữa gia đình này và người bác còn tệ hơn cô tưởng tượng.
“Không sao đâu.”
Chu Quang Hách đột nhiên mở miệng, không biết là đang trả lời anh cả chị dâu, hay là đang an ủi Thủy Lang.
Anh dùng thìa múc một chén sữa đậu nành, thêm hai thìa đường, sau đó đặt trước mặt Thủy Lang, lại lấy bánh quẩy quấn bánh nướng rồi đưa cho cô.
“Em chỉ đi qua để hỏi một ít chuyện thôi.”
Chu Phục Hưng nhìn chằm chằm sữa đậu nành trên bàn, bọn họ đã nhiều ngày không được ăn sáng như thế này, anh ta nuốt nước bọt một cái, trong lòng càng buồn bực hơn: “Nếu em nhất quyết muốn đi, anh cũng không ngăn cản được em, anh thật sự không hiểu, tại sao em lại muốn tự gây rắc rối cho mình như vậy?”
“Anh có phiếu không?” Chu Quang Hách lại hỏi lại câu này.
“Không có!”
Chu Phúc Hưng giận dữ bỏ đi.
Anh ta không khuyên nổi nên tức giận.
Không được ăn lại càng tức giận.
Còn không bằng rời đi.
Kim Xảo Chi kéo con gái nhỏ muốn rời đi, Chu Mẫn lại nhìn chằm chằm trứng gà trên bàn, sống c.h.ế.t không chịu rời đi: “Chú, cháu muốn ăn trứng, đã nhiều ngày không được ăn trứng, cho cháu một quả đi.”
Chu Quang Hách nghe vậy, quay đầu nhìn Chu Mẫn: “Sao nhiều ngày không được ăn trứng?”
“Trong nhà không có trứng gà, nhà bà ngoại có, nhưng bà không nấu cho cháu, cháu muốn ăn, nhưng bà ngoại lại mắng cháu.” Chu Mẫn nhìn quả trứng trắng nõn mềm mại mà Đại Nha vừa mới bóc vỏ, nước miếng bỗng trào ra, úp sấp bên mép bàn: “Chị Đại Nha, chị có thể cho em một miếng được không, chỉ một miếng thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-21-2.html.]
Đại Nha sửng sốt, cô bé không thể tin được Chu Mẫn lại gọi mình là chị, cô bé do dự nhìn quả trứng trong tay, chưa kịp suy nghĩ thì một cái đầu mập mạp đã há miệng tới.
Khi chuẩn bị cắn thì quả trứng đã bị một bàn tay gầy gò lấy đi, hoàn thành việc thức ăn từ cái miệng mập kia.
Chu Mẫn nhìn thím cắn một miếng hết nửa quả trứng gà, lòng trắng trứng mềm mềm bao bọc lòng đỏ vàng, tỏa ra mùi thơm quyến rũ, cô bé ôm cái bụng đã nhỏ hơn trước đây, rụt cổ lại không dám nói một lời nào.
“Cô…” Kim Xảo Chi tức giận đầy bụng, nhưng cũng không dám nói gì, cô ta nhìn sữa đậu nành, bột chiên, bánh nướng và trứng gà trên bàn, những thứ trước đây cô ta có thể tùy ý ăn, hoàn toàn không để vào mắt, bây giờ lại khiến con gái mình thèm ăn đến mức nằm sấp trong chén Đại Nha trước đây căn bản không ăn nổi!
Quan trong là vẫn không được ăn!
Quan trọng hơn nữa là có đợi thêm cũng không được ăn!
Đột nhiên cảm thấy chán nản đến mức gần như muốn nổ tung.
“Cháu qua đây.”
Đột nhiên, Thủy Lang hướng về phía cửa sau vẫy tay.
“Cháu?” Chu Linh chỉ vào người mình, nhìn thấy thím gật đầu, liền đi tới: “Thím, thím tìm cháu à?”
Thủy Lang lấy một quả trứng trong đĩa ra đưa vào tay cô bé: “Cho cháu.”
Chu Linh đột nhiên mở to mắt, nhìn quả trứng trong tay: “Cảm ơn thím.”
“Chị ơi, em muốn…”
“Ngồi xuống đây ăn đi.”
Thủy Lang vừa lên tiếng, đã dọa cho Chu Mẫn sợ hãi, lập tức nuốt lại lời muốn nói, sự vui vẻ trên mặt cũng biến mất.
Chu Linh tỏ vẻ do dự, cúi đầu nhìn quả trứng lớn trong tay một lúc, mới ngẩng đầu thận trọng hỏi: “Thím ơi, cháu muốn cầm lên lầu ăn cùng với cháo bắp ngô.”
Thủy Lang cắn một miếng bánh quẩy, trái tim ba mẹ con Kim Xảo Chi đang treo lên cao không thể hạ xuống, nghe được một câu “Tuỳ cháu”, mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cầm một quả trứng lên lầu.
“Có cho cái gì, cuộc sống của Linh Linh cũng sẽ không dễ dàng hơn.” Chu Huỷ đột nhiên thở dài, “Thủy Lang, em tốn công vô ích rồi.”
“Em không tốn công vô ích, em chỉ thích đứa trẻ đó thôi."
Thủy Lang bưng sữa đậu nành lên uống mấy ngụm, nuốt cái bánh nướng đang bị nghẹn xuống.
“Em ăn xong rồi.”