Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 2-1
Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:24:25
Lượt xem: 109
Chương 2
Thủy Lang đi theo Chu Quang Hách qua những con đường trồng cây ngô đồng kiểu Pháp, rẽ vào một góc phố, nhìn thấy một cánh cửa hình vòm, bên trên có dòng chữ “Phố Ngô Đồng” viết bằng chữ đen trên nền trắng, ở giữa bên phải có một tấm biển ghi đường Phục Mậu 99 ngõ 1~36.
Cánh cửa rỗng chạm khắc hoa màu đen mở rộng, hai người lần lượt đi vào, những ngôi nhà bên trong đều là mái dốc ba tầng, có sân phơi xi măng, đường đi lát gạch đỏ trắng kiểu mới, cửa trước là giếng trời, cửa sau vì phòng bếp nhỏ.
Khi Thủy Lang sống trong cảnh nghèo khó nhất, từng ở trong gác xép của một ngôi nhà như thế này, không xa lạ gì với những con hẻm như thế này.
Đi một mạch vào bên trong, những hạt dưa hấu nảy mầm từ những vết nứt trên nền xi măng của con hẻm, cỏ xanh mọc lên từ những vết nứt của những viên gạch, tươi tắn xanh biếc đến nổi hai mắt Thủy Lang toả sáng.
Nếu không phải vừa rồi đã ăn một chén tương mặn lớn, hai cái bánh quẩy, một cái bánh nướng ngọt, lại thêm nửa bát mì dưa muối thịt băm, chắc chắn cô đã nhổ đám dưa mầm và cở dại này ra nhai rồi.
Dù sao người trong thành phố đều sống rất tốt, hoàn toàn không để ý tới hai thứ này, nếu đổi lại là vùng đất tuyết hoang dã phương Bắc, cái này sẽ trở thành báu vật khiến trăm người tranh giành.
Thủy Lang ghi nhớ địa điểm, định láy nữa sẽ đến nhổ, nhổ ăn ngay là tươi ngon nhất!
Ngay lúc Thủy Lang đang suy nghĩ xem cỏ xanh sẽ có mùi vị như thế nào, lại nhận thấy người bên cạnh đã dừng lại, quay đầu nhìn lại, đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, sau đó đổi hướng đi vào ngõ hẻm bên phải.
“Quang Hách tới rồi, cháu mau đi khuyên nhủ đi, cậu cháu sắp đánh c.h.ế.t Tiểu A Mao rồi!”
Lối vào con hẻm bên phải chật kín người, từ cửa trước ngôi nhà đầu tiên vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của trẻ con, kèm theo đó là tiếng khóc của phụ nữ.
Chu Quang Hách quay đầu lại vẫy tay với Thủy Lang, khi cô đến gần hơn anh mới nói: “Em ở đây đợi anh.”
Thủy Lang gật đầu, nhìn người đàn ông rẽ đám đông bước vào bên trong.
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có nhiều ký ức đối với vị hôn phu này, trước khi về quê, hai người cũng chưa từng gặp mặt, chỉ nhớ anh là nhân vật nổi tiếng trong trường học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-2-1.html.]
Lần gặp mặt chính thức đầu tiên là vào năm cô mười ba tuổi, năm đó mẹ cô xảy ra chuyện, một đêm trước khi bị người ta bắt đi, mẹ cô đã đưa cô cùng một rương vàng thỏi đi đến nhà vị hôn phu, vội vàng nhắc đến chuyện đính hôn, nói rằng có thể sắp xếp cho Thủy Lang cùng vị hôn phu đi học ở Cửu Long, Hồng Kông, có đủ tài sản và mối quan hệ, có thể đảm bảo an toàn cho cả hai người.
Đêm đó gia đình vị hôn phu không đồng ý, ngày hôm sau nhà Trâu gia đóng cửa không ra ngoài, sau khi mẹ cô bị bắt đi, bọn họ phái người đến cảnh cáo Thủy Lang không được phép tung tin về hôn sự này..
Bọn họ trở mặt không quen biết, một rương vàng thỏi cũng không trả lại.
Thủy Lang không biết chính xác Trâu gia làm gì, nhưng nếu lúc đó có thể đính hôn với Thủy Lang, chắc chắn cũng không có bối cảnh tốt, mặc dù những chuyện này không liên quan gì đến cô, nhưng đối với chuyện Chu Quang Hách rốt cuộc có yêu cầu kết hôn gì mà cô phải nhìn thấy tận mắt, cô vẫn rất tò mò.
Lúc này, cô không nghe lời anh vừa nói phải đứng yên tại chỗ, cô đi về phía trước chen vào đám đông, đi đến trước cửa nhà số 18.
Lần đầu tiên nhìn thấy người ở đó,Thủy Lang sợ hãi nhảy lùi về sau.
Đó là một người phụ nữ nằm rạp trên mặt đất, vô cùng bẩn thỉu, nửa người trên mặc một cái áo khoác sợi bông ố vàng vá chằng vá đụp bay phấp phới, hai bàn tay gầy trơ cả xương, đầy những vết sẹo nứt nẻ, vết sẹo trên ngón tay giữa giống như bị xé ra, rỉ ra m.á.u đỏ tươi, bàn tay như móng gà đen đang bò trên mặt đất.
Thủy Lang trợn mắt nhìn, xác nhận người phụ nữ trước mặt thật sự đang bò, bò vì thiếu mất đôi chân!
Ống quần dưới m.ô.n.g trống rỗng!
Cả hai chân từ đùi đến bàn chân đều trống rỗng!
“Đừng đánh nữa!” Một bà lão lảo đảo ngăn cản người đàn ông trung niên cao lớn.
Nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Người đàn ông trung niên chộp lấy cái chổi lông gà, đuổi theo một cậu bé đang chạy chân trần, không chút kiêng kỵ đập liên tiếp vào đầu, vào mặt và cổ của cậu bé, khiến đám đông hoảng sợ tới mất mật, đây không phải là chuyện hù dọa bình thường, ông ta có vẻ thực sự tức giận, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
“Lưu Khúc, đây là con trai ruột của ông, không thể đánh nặng tay như vậy được!”
“Lưu Khúc, ông cậu này thật sự không còn gì để nói. Hai vợ chồng bình thường đều nâng niu Tiểu A Mao trong lòng bàn tay, lần này lại vì một cô gái ở chỗ khác mà đánh Tiểu A Mao ra nông nỗi này.”