Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 19-8
Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:22:45
Lượt xem: 64
Cô bé đã chuẩn bị từ lâu, nhưng vừa rồi mợ nhỏ quá mệt mỏi, muốn uống nước, nghỉ ngơi một chút, nên cô bé mới không đưa tới
“Thật là thơm.”
Thủy Lang cầm đùi vịt quay lên cắn một miếng lớn, da giòn béo ngậy, thịt bốc khói mềm mịn, cắn một miếng, tất cả nước thịt đều “xèo xèo” trong miệng, không dầu mỡ chút nào, thịt ăn rất ngon, muốn nhai tới tận xương: “Như được sống lại.”
Sau khi ăn một cái đùi vịt, toàn bộ sức lực của cô đã trở lại, đôi mắt cũng đã sáng trở lại.
“Thủy Lang, em vất vả quá.” Những ngày này người có thể thấy rõ nhất đương nhiên là Chu Huỷ, ba bé gái chỉ biết mợ nhỏ suốt ngày bận rộn, lại không biết công việc của mợ vất vả đến thế nào. Chỉ có Chu Huỷ mới có thể hiểu được: “Đã mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, hơn nữa hoạt động đầu óc còn mệt mỏi hơn cả lao động chân tay. Chẳng trách em lại đói như vậy”
Thật đáng tiếc khi cô ấy không thể ra ngoài, bò vào bếp, hoặc dạy Đại Nha nấu ăn, cũng chỉ có thể nấu một ít cháo trắng, cơm và mì sợi đơn giản, không có thịt, hoàn toàn không no bụng chút nào, cũng không thể bổ sung bao nhiêu sức lực và dinh dưỡng.
Một bát canh cá được đặt trước mặt Thủy Lang, nước súp được hầm có màu trắng sữa, thịt cá tươi mềm, trên đó nổi lên màu xanh rau củ ưa thích của Thủy Lang, mặc dù là hành lá.
“Cái này từ đâu ra vậy?” Thủy Lang kinh ngạc nhìn cái bát nhỏ, sau đó lại kinh ngạc nhìn Chu Quang Hách: “Buổi tối có người bán cá sao?”
“Anh đến nhà đồng nghiệp mượn.” Chu Quang Hách phân phát bánh bao cho mấy cô bé: “Vợ anh ấy làm trong ngành thuỷ sản, trong bể nuôi một con cá đen và vài con cá diếc.”
“Hả?”
Ánh mắt Thủy Lang run rẩy nhìn anh: “Người ta mang cá đen mình nuôi cho chúng ta ăn sao?”
Chu Quang Hách sửng sốt, vành tai dần dần đỏ lên: “Người ta nói cá đen là thức ăn bổ dưỡng nhất cho cơ thể.”
Thủy Lang nhìn anh, lại nhìn những miếng cá căng mọng trong bát, cười lớn, cười đến khuôn mặt Chu Quang Hách đỏ bừng như quả cà chua, sau đó mới cầm thìa lên, uống một thìa canh rồi nói: “Thật là tươi, chỉ có một bát thôi, mọi người cũng uống đi.”
“Chúng ta không uống, em uống hết đi, uống không hết, ngày mai lại tiếp tục uống.” Chu Huỷ lại đem một cái đùi vịt bình thường phải chia cho ba bé gái đưa cho Thủy Lang rồi nói: “Ăn thêm một cái đi, làm xong việc rồi, phải bồi bổ cẩn thận mới được.”
Thủy Lang nhìn đùi vịt trong tay Chu Huỷ, không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình, bên tai vang lên những lời nói của cấp dưới cũ, bọn họ từng nói rằng khi làm việc với cô, không bao giờ có cảm giác thành tựu, cho dù mệt mỏi tới kiệt sức, cũng sẽ không có được một lời an ủi, ngay cả một cái máy tính, cũng sẽ hiện lên thông báo: “Bạn đã làm việc chăm chỉ, bạn thật tuyệt vời”, nhưng cô lại chưa bao giờ có một câu an ủi..
Cô đối với những lời như vậy luôn khịt mũi coi thường.
Mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn tiền thưởng còn chưa đủ để an ủi tinh thần sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-19-8.html.]
Còn muốn cô an ủi?
Có thời gian nói chuyện không bằng dùng vào làm việc.
Nhưng vào giờ phút này, trong căn phòng này cũng là những người hợp tác vì lợi ích, có sự quan tâm xuất phát từ tận đáy lòng, điều này khiến cô cảm thấy, một chút an ủi có thể vẹn toàn đôi bên, sẽ mang lại cảm giác thành tựu lớn hơn, tạo ra thêm nhiều động lực.
Buổi tối hôm nay Thủy Lang ăn hai cái đùi vịt, nửa nồi canh cá, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, phát hiện mệt mỏi mấy ngày qua thật sự đã biến mất, không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, ngược lại còn luôn cảm thấy vui vẻ.
Ba bư gái cũng vui vẻ giống như mợ, buổi chiều nhìn thấy cái giường tầng, thậm chí còn đẹp hơn cả khách sạn tráng lệ trên đường Hoài Hải, đây là lâu đài thuộc về bọn họ, là nơi bọn họ có thể sống mãi mãi sau này!
Nghĩ đến đây, ba bé gái hưng phấn đến mức muốn quay vòng tròn.
Chu Huỷ cũng vui vẻ không kém, cô ấy cũng nhìn thấy căn phòng, em chồng đã cân nhắc mọi mặt cho cô ấy, từ nay cô ấy lên xuống giường chẳng những không cần người khác giúp đỡ, cũng không cần phải gắng sức, cả phòng đều có thể để cô ấy di chuyển như giẫm trên đất bằng, sau này cô ấy sẽ không cần phải là người khuyết tật chỉ biết nằm rồi ngồi, có thể thoải mái dọn dẹp phòng ở, sàn nhà, giường, tủ... chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô ấy không thể ngủ được.
Chu Quang Hách cũng không ngủ được, nhưng không phải vì anh vui, cũng không phải là không muốn ngủ, mà là không thể ngủ.
Ngày đầu tiên bị dồn từ trên giường xuống, không nói nên lời.
Ngày thứ hai, phát hiện ra mình thậm chí không thể vào phòng, phải ngủ trên giường bên ngoài, chỉ biết thở dài.
Đến ngày thứ ba, ngay cả cái giường cũng bị tháo dỡ, anh chỉ có thể ngủ trên khung giường, có chút không nói nên lời, cũng không thở dài nổi, nhận ra mình nên bằng lòng, thế là anh ngủ rất trân trọng.
Quả nhiên, trực giác của anh không sai, đêm nay ngay cả khung giường cũng không có, tất cả đều đã cầm đi lắp đặt.
Chu Quang Hách cuộn tròn trên cái “giường” được ba cái ghế ghép lại tạo thành.
Không thể ngủ được.
Không dám cử động.
Cử động nhẹ cũng sẽ bị ngã.
Không ngờ sau khi trở về nhà, lấy vợ, còn phải trải qua thời gian huấn luyện dã ngoại.